Lạc Sinh Phương Hoa

Chương 3



Ngồi ở ghế sau, Mặc Sanh vừa để túi xuống liền nghe được âm thanh lạnh như băng của hệ thống nhắc nhở: "Thành công làm Tô Minh hiểu lầm Diệp Tử ngoại tình, nhiệm vụ hoàn thành, đạt được độ phản hồi 5 điểm, độ phản hồi hiện có là 5."

Tình huống gì đây hả, nhiệm vụ này thế mà hoàn thành, Mặc Sanh tỏ vẻ cô thật sự không hiểu được hệ thống này, càng không hiểu Tô Minh, nghi vấn của cô mênh mông cuồn cuộn.

Trên xe, Lạc Sinh cùng Mặc Sanh tán gẫu mấy ngày sau nên đi đâu chơi đùa, hỏi về công tác của cô, trò chuyện đôi chút về thói quen ăn uống, xe chạy rất chậm, cứ như vậy trò chuyện một đường, thật lâu sau đến nhà Mặc Sanh, hai người mỉm cười tạm biệt.

Mặc Sanh lên lầu, đi đường còn có chút huyền huyễn, cũng là, thời điểm Diệp Tử vẫn luôn là trạch nữ độc thân, hiện giờ đào hoa này lại làm cô trở tay không kịp.

Buổi tối Mặc Sanh lại gọi điện thoại trò chuyện với Lạc Sinh, Lạc Sinh giới thiệu cho cô vài bộ phim truyền hình, âm nhạc đẹp mắt, còn có hình ảnh gì đó, hai người ngược lại nói chuyện ăn ý, Mặc Sanh cũng có thể cùng Lạc Sinh nói một ít lời trong lòng, tuy rằng cô không thể đem nói chuyện hệ thống ra, nhưng cùng Lạc Sinh tâm sự một số chuyện áp lực đè nén, Lạc Sinh cũng sẽ khuyên nhủ cô một ít.

Hai ngày tới tâm tình Mặc Sanh vẫn luôn rất tốt, thời điểm giữa trưa hôm nay, bởi vì ăn cơm quá no, Mặc Sanh muốn đi dạo xung quanh tiêu thực một chút, vị trí hiện tại của bọn họ có rất nhiều rạp chiếu phim và phong cảnh đẹp, Mặc Sanh cũng không muốn đi quá xa, liền đi dạo vìng lân cận.

Thời điểm đi ngang qua một rừng cây trắng xóa bị bao phủ bởi tuyết, Mặc Sanh ngừng lại, rừng cây này đẹp quá, trên mặt đất đều là bông tuyết, cây cối cũng bởi vì tuyết rơi mà nhiễm lấy sắc trắng, vốn dĩ phong cảnh đã rất đẹp, nếu chụp ảnh, lại chỉnh sửa một chút tất nhiên sẽ càng thêm duy mĩ.

Đi vài bước, cô nghỉ chân dưới gốc cây đại thụ thưởng thức, một lát sau, cô dự định trở về, lại phát hiện Tô Minh không biết khi nào cũng tới đây, Mặc Sanh không muốn ở thời gian riêng tư gặp mặt hắn, liền tính toán im lặng rời đi, không nghĩ tới Tô Minh lại đứng che lối cô đi.

Mặc Sanh muốn chạy, mới chạy một bước đã bị Tô Minh bắt được cánh tay.

Đến lúc này, Mặc Sanh cũng tức giận, hỏi: "Tô Minh, anh có ý gì?"

Tô Minh nhìn chằm chằm cô cười lạnh, nói: "Diệp Tử, cô bất quá là một phụ nữ lả lơi ong bướm, nhanh như vậy liền dụ dỗ được kim chủ mới."

Lời nói của ạnh rất khó nghe, Mặc Sanh bị anh kéo rời khỏi lập tức phản kích lại: "Đúng vậy, tôi chính là con gái lẳng lơ như thế, không phải anh cũng quấn lấy tôi sao?"

Tô Minh nhìn cô, lửa giận trong mắt càng lớn, ngay sau đó, Mặc Sanh bị anh đẩy đến dưới gốc cây, trơ mắt nhìn Tô Minh cúi đầu hôn lên môi cô, mở răng tiến hành công thành đoạt đất, Tô Minh hôn quá điên cuồng, vẫn luôn giằng cô thật lâu, Mặc Sanh cho rằng chính mình sắp thở không nổi Tô Minh mới buông cô ra.

Mặc Sanh suyễn vài hơi, ổn định thân hình, giương mắt nhìn Tô Minh, hận ý trong lòng cô đậm hơn, lập tức trở tay quăng anh một cái tát liền chạy đi, dọc đường đi gương mặt mặt nóng như lửa đốt, sau khi trở về có vài người hỏi thăm cô, Mặc Sanh đơn giản nói vừa tản bộ bên ngoài, tỏ vẻ bản thân muốn nghỉ ngơi một chút, thấy vậy, mọi người cũng không quấy rầy cô nữa.

Nhớ lại nụ hôn vừa rồi, Mặc Sanh cảm thấy không thể hiểu được lại bực tức, rốt cuộc Tô Minh có ý gì, rõ ràng không thích cô, còn muốn xen vào việc cô quen ai, cô cũng không phải vật sở hữu của Tô Minh.

Thời điểm buổi chiều đóng phim Mặc Sanh nhìn thấy Tô Minh liền cảm thấy cả người khó chịu, thật sự rất khó để tĩnh tâm lại, mà cả người Tô Minh không có tinh thần, không có trạng thái vào diễn, đạo diễn nhìn, nghĩ thầm hai người cũng đã quay chụp vài bữa, dứt khoát để cho hai người nghỉ ngơi, để phần diễn của hai người bổ sung sau.

Mặc Sanh cũng không có tâm trạng đi ra ngoài, liền dứt khoát trở về nhà, cả ngày đều cảm thấy khó bình tĩnh, Tô minh này thật sự làm cô đau đầu, quản cũng quá nhiều.

Nghĩ lại, nếu như cô là bạn gái Tô Minh, lúc này không phải cũng bị Tô Minh lăng trì?

Hiển nhiên, Tô Minh thật sự là người độc chiếm dục rất mạnh, nghĩ tới Mặc Sanh vẫn cảm thấy khó hiểu như cũ, sau này cô cần đề phòng Tô Minh mới được.

Cảm giác đầu có chút đau, cô liền nằm trên giường nghỉ ngơi trong chốc lát, thế nhưng có đồ vật liền không muốn cho cô nghỉ ngơi, âm thanh hệ thống lạnh băng vang lên: "Thông báo, nhiệm vụ cùng Tô Minh phát sinh quan hệ, thời hạn 15 ngày, hoàn thành đạt được 10 điểm phản hồi."

Nhất định là cô đang nằm mơ, chính là cùng hệ thống có liên quan liền không phải nằm mơ, cho nên, lần này hệ thống muốn cô cùng Tô Minh phát sinh quan hệ kia.

Đầu Mặc Sanh càng đau, tự an ủi bản thân: "Hệ thống, cậu đừng nói giỡn, tôi sống cũng không thể như mộ trò đùa, cậu thích làm như thế nào thì làm đi, điểm thuộc tính cậu tùy tiện trừ đi, không làm là không làm."

Nói xong, cũng hạ quyết định, Mặc Sanh mới cảm thấy dễ chịu chút, liền yên tâm đi ngủ.

Nghỉ ngơi đủ liền tiếp tục đóng phim, gặp Tô Minh, Mặc Sanh là cố ý trốn tránh hắn, mà Tô Minh dường như cũng hiểu được, cũng không đi quấy rầy cô.

Yên ổn như vậy qua vài ngày.

Mấy ngày nay Mặc Sanh vẫn luôn cùng Lạc Sinh liên hệ, bởi vì hai người đều bận việc cho nên đều không có gặp lại.

Hôm nay phần diễn quay xong, Lạc Sinh chủ động lái xe tới đón Mặc Sanh đi ra ngoài, nhìn thấy Lạc Sinh, Mặc Sanh cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì có một người quan tâm mình như vậy, thật sự là một chuyện không tồi.

Lạc Sinh mang cô đến công viên vui chơi, hai người ngồi bánh xe quay, tiếp đó lại đi đại sảnh chơi trò chơi nhỏ, lắc lư như vậy liền trôi qua một ngày.

Thời điểm xuống xe, Mặc Sanh nói với Lạc Sinh hôm nay cô rất vui, thực sự rất vui, trước kia là trạch nữ cô vẫn mong ngóng có một người bạn trai mang cô đi ra ngoài chơi đùa cả ngày, hiện tại xem như thực hiện được.

Nhìn tươi cười trên mặt cô, Lạc Sinh hỏi: "Anh có thể hôn em không?"

Nghe vậy, mặt Mặc Sanh xấu hổ, nhưng nhìn Lạc Sinh đến gần, cô không khỏi nhắm hai mắt lại, nụ hôn Lạc Sinh rất nhẹ, thực ôn nhu, chạm nhẹ liền tách khỏi, sau đó chúc ngủ ngon, nhìn anh rời đi, Mặc Sanh ngây người trong chốc lát mới chậm rãi lên lầu.

Cô nghĩ, thực ra cùng Lạc Sinh yêu đương cũng không tệ.

Sau nụ hôn của Lạc Sinh, tâm tình của cô vẫn luôn tốt, cho đến khi buổi sáng ngày hôm sau đi quay phim, đi tới nơi này liền không tránh khỏi cùng Tô Minh gặp phải, Mặc Sanh muốn nghiêng người tránh đi, không nghĩ tới Tô Minh lạnh lùng nhìn cô hừ một tiếng liền rời đi.

Người này có tật xấu gì đó, quên đi, mặc kệ hắn, như thường lệ Mặc Sanh chụp diễn xong, thời gian rảnh liền cầm di động tâm sự với Lạc Sinh, có thể nói cho tới nay Lạc Sinh là bạn bè duy nhất của cô, cũng là người yêu.

Buổi tối về nhà, Mặc Sanh mở cửa, nghĩ thầm đi thăng cấp trò chơi trước, thói quen trạch nữ của cô đến bây giờ vẫn không đổi, yêu thích khi nhàn rỗi là chơi trò chơi điện tử.

Thời điểm cô đóng cửa đi thay đổi quần áo, mở đèn phòng khách thấy Tô Minh khiến cô hoảng sợ.

"Như thế nào là anh?" Thanh âm Mặc Sanh mang theo một ít run rẩy, trực giác nói cho cô Tô Minh xuất hiện lúc này rất khác thường.

Tô minh cũng không trả lời cô, tiến lên ôm lấy cô đi về phía phòng ngủ, khi bị hắn đặt xuống giường, cả người Mặc Sanh đều ngây ngẩn, khó có thể tin: "Tô Minh, anh muốn làm gì?"

Tô Minh vẫn không trả lời, mặt không biểu tình cởi nút áo áo sơ mi, lúc này Mặc Sanh đối với việc hắn muốn làm gì đã hết sức rõ ràng, cô quay người muốn xuống giường, nhưng Tô Minh vẫn luôn nhìn cô làm sao khiến cô thực hiện được, hắn chặn ngang cô lại, sức lực Tô Minh rất lớn, Mặc Sanh vốn dĩ không có sức lực phản kháng.

Tối đó, Mặc Sanh không biết đã trôi qua thế nào, ngay cả hệ thống nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành cô cũng không có phản ứng gì.

Thời điểm buổi sáng tỉnh dậy, tâm tình Mặc Sanh phi thường không xong, vì thế luền xin nghỉ tạm thời, ngưng chụp diễn, một người ngồi trên ghế sô pha nhìn cảnh vật ngoài cửa số ngẩn người.

Cũng không biết Lạc Sinh đã xảy ra chuyện gì, buổi sáng gọi điện muốn gặp mặt cô.

Nhận cuộc gọi, Mặc Sanh nghĩ thầm Lạc Sinh khẳng định là đầy cõi lòng muốn cùng bạn gái hẹn hò, đáng tiếc cô không thể làm được.

Kết thúc cuộc nói chuyện, Mặc Sanh gửi Lạc Sinh một tin nhắn, nói anh cô có chút buồn ngủ, buổi chiều sẽ cùng anh gặp mặt.

Cô nghĩ, ít nhất cũng nên cùng Lạc Sinh nói chia tay.

Mặc dù tâm tình không tốt, thế nhưng thời điểm buổi chiều gặp mặt Mặc Sanh vẫn thu thập đơn giản một chút, sau đó ra cửa cùng Lạc Sinh gặp mặt.

Lạc Sinh mời cô lên xe, Mặc Sanh lắc đầu cự tuyệt, cô không dám nhìn vẻ mặt anh, an tĩnh một lát, nói: "Lạc Sinh, không cần lại đến tìm em, chúng ta chia tay đi, em không xứng với anh."

Nói xong, Mặc Sanh cũng không nhìn biểu tình Lạc Sinh liền chạy đi. Về đến nhà khóa cửa lại nước mắt liền rơi xuống.

Chờ cô bình tĩnh xuống, ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi lại nghe thanh âm hệ thống lạnh băng: "Thông báo, nhiệm vụ bị Tô Minh cầm tù, hoàn thành đạt được 10 điểm phản hồi, thời hạn một tháng, điểm hiện tại là 15."

Cầm tù, thật hài hước!

Ngây người ở nhà ba ngày, hôm nay cửa mở, Mặc Sanh không biết vì sao Tô Minh lại có chìa khóa nhà cô, cô cũng mặc kệ việc Tô Minh lôi kéo cô lên xe, sau đó đem cô đưa tới một biệt thự, không thể tránh khỏi lại cùng cô phát sinh quan hệ, Mặc Sanh đã lười đến suy nghĩ mệt não lại hao phí tinh thần chú ý việc này.

Nhìn Tô Minh đem cửa phòng đóng lại, cô lại lần nữa nghe được hệ thống nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành, điểm phản hồi của cô nhảy đến điểm 25.

Đây thật sự là một chuyến du lịch không thoải mái, thật sự không biết quyển tiểu thuyết "Thiên sứ bóng đêm" này tình tiết phát triển như thế nào, Tô Minh không thích cô còn muốn lại cùng cô dây dưa, hiện tại lại đem cô cầm tù, có ý tứ sao?

A, hệ thống rẻ rách này thích như thế nào thì thế đi, dù sao cô không cần làm gì nhiệm vụ cũng hoàn thành, có lẽ bộ dáng như thế cũng có thể đủ điểm phản hồi đi trở về. Thật không thú vị!

Cách mấy ngày Tô Minh sẽ tìm đến cô một lần, Mặc Sanh cảm giác cô giống như là nhân tình bị Tô Minh cầm tù, chỉ là tình huống này ở một tháng sau, Tô Minh lại không tìm đến cô nữa, đến bây giờ đã hai tháng trôi qua.