Khoảng Cách Năm Bước

Chương 14



Edit: Pinkie

“Đó là vì cô nhỏ nhất, tất cả mọi người đều nhường cho cô đúng không?”

Kỷ Hằng đứng lên.

“Có thể do thể chất của cô quá yếu, không thể sử dụng linh khí trong Đàn Na Châu. Được rồi, cô từ từ khoe khoang, tôi đi đây.”

Anh ta đi rồi, Tiểu Quyển nỗ lực thích nghi với đôi cánh nhỏ, bay lên lầu xuống lầu được một lúc thì rốt cục, miễn cưỡng có thể bay được.

Tiểu Quyển luyện bay một hồi, chợt nhớ tới còn có chuyện rất quan trọng chưa làm xong, phất phất đôi cánh bay trở lại lầu hai, bay đến thư phòng, nhưng không có khống chế được lực bay nên đã đập vào cánh cửa.

Cửa đã bị đóng.

Két sắt đang ở bên trong, két sắt chứa Đàn Na Châu bảo bối.

Tiểu Quyển rơi xuống đất, muốn biến thành cơ thể người để mở cửa.

Nhưng mà lại không đổi trở lại được.

Tiểu Quyển:?

Có một giọng nói ở dưới lầu, có ai đó đang dùng chìa khóa mở cửa.

Đừng nói là tên Kỷ Hằng kia trở lại để kiểm tra đó chứ? Tiểu Quyển lập tức rời khỏi cửa, bay đến cạnh lan can cầu thang nhìn xuống.

Lý Thiên mang cơm hộp đến, vừa đi vào vừa gọi: “Chị Tiểu Quyển?”

Bộ dáng bây giờ của mình không thể để người ngoài nhìn thấy, Tiểu Quyển nhanh chóng trốn vào trong những chiếc lá to của chậu cây ở chỗ rẽ.

Lý Thiên cầm đồ ăn lên lầu, tìm một vòng cũng không thấy Tiểu Quyển đâu, thì gọi điện thoại cho Kỷ Hằng.

“Anh Kỷ, chị Tiểu Quyển không có ở nhà?”

Cậu ấy tiện tay mở loa ngoài, Tiểu Quyển nghe thấy giọng cười ghê tởm của Kỷ Hằng ở đầu bên kia điện thoại: “Có thể là đi ra ngoài rồi? Không sao, cậu cứ để đồ ăn trên bàn trà trong phòng khách là được, cô ấy có thể nhìn thấy.”

Lý Thiên đồng ý, sau đó đặt hộp cơm lên bàn trà, rồi đi ra sân sau, qua mấy phút, rốt cuộc cậu ấy đã từ sân sau trở lại rồi mở cửa rời đi.

Tiểu Quyển thở phào nhẹ nhõm, từ trên cây nhảy xuống, bay đến bên bàn trà, dùng móng vuốt gẩy gẩy mở hộp cơm.

Lại có sườn non kho tàu, không phải nghệ sĩ nữ đều phải ăn sương uống gió sao?

Tiểu Quyển mổ một ngụm xương sườn, giơ ngón cái cho Lý Thiên, không biết từ chỗ nào mà cậu ấy lại mua được món này, ăn rất ngon, chỉ tiếc miệng chim quá nhỏ, ăn một miếng không được bao nhiêu.

Ngay khi đang hưởng thức món xương sườn, bỗng nhiên giác quan thứ sáu của Tiểu Quyển có một cảm giác kỳ lạ —— giống như bên cạnh có một ánh mắt đang ngó chừng mình.

Lông tơ của Tiểu Quyển đều dựng đứng lên, cô còn chưa kịp nhìn rõ thì đã có một thứ gì đó nhào tới. 

Tiểu Quyển nhanh chóng chao đảo hai lần, bay nhanh lên trần nhà, rồi đáp xuống chùm đèn thủy tinh treo trên đó.

Hóa ra là một con chó?! Một con chó lớn??

Mạng nhỏ bé của Tiểu Quyển hồn bay phách lạc. 

Từ nhỏ đến lớn, Hạ Tiểu Quyển không sợ trời, không sợ đất, trong số rất ít những thứ mà cô sợ, thì chó vững vàng chiếm vị trí thứ nhất.

Đây là di chứng khi còn bé bị chó rượt.

Bây giờ, ở dưới chùm đèn là một con chó chăn cừu màu trắng đen với bộ lông dài, với thân hình hiện tại của Tiểu Quyển, thì con chó này to như con Godzilla vậy.

Nó vừa mới bổ nhào một cái, không bắt được Tiểu Quyển nên bây giờ đang ngửa đầu nghiên cứu Tiểu Quyển.

Sao mà Kỷ Hằng lại nuôi con chó thế này, nhưng nó từ đâu xuất hiện?

Tiểu Quyển quay lại nhìn một chút, lập tức hiểu ngay: Cửa kéo thông ra sân sau đang mở rộng, đại khái vừa rồi Lý Thiên đã quên khóa, được mệnh danh là loài chó thông minh nhất, vì thế việc mở cửa này là việc rất nhỏ.

Hiện tại, con chó này chó thông minh này đang dùng ánh mắt như đang săn con mồi để nhìn Tiểu Quyển.

Tiểu Quyển run rẩy đứng trên đèn chùm, trong lòng nghĩ thầm, với kỹ thuật bay hiện tại của cô, nói không chừng vừa bay xuống thì đã nằm trong miệng chó.

Tiểu Quyển quyết định ra tay trước để chế ngự con chó: “Chó nhỏ, mày tên là gì? Gâu Gâu? Hoa Hoa? Vượng Tài?”

Chim biết nói tiếng người, con chó nghiêng đầu sang chỗ khác, giống như có chút hoang mang.

“Tao biết nói chuyện rất kỳ quái đúng không? Tao nói cho mày biết, mặc dù nhìn tao rất giống một con chim, nhưng thật ra cũng không phải là một con chim, căn bản không thể ăn thịt.”

Chó lớn do dự một lát, bỗng nhiên vồ lên không, khí thế hùng hổ nhào tới Tiểu Quyển.

Hù chết con chim nhỏ.

May mắn Tiểu Quyển đứng ở nơi đủ cao, nó có nhảy cũng nhảy không tới, chỉ có thể nhìn Tiểu Quyển rồi sủa loạn, đoán chừng nó đang suy nghĩ, cái đồ chơi này đã học tiếng nói của Tiểu Quyển, nhất định không phải là con chim tốt.

Mặc dù sợ hãi, bất luận thế nào thì khí thế cũng không thể thua, Tiểu Quyển vừa sợ hãi vừa khiêu khích: “Nhìn cái gì, có gan thì mày lên đây đi!”

Chó lớn không biết nói chuyện, nhưng mà ánh mắt khinh bỉ rõ ràng là đang nói: Có gan ngươi xuống đây nha!

Một chó một chim, lúc lên lúc xuống, bốn mắt nhìn nhau, khóa kín nhau, không ai nhúc nhích.

Tiểu Quyển đứng trên đèn chùm, bụng đói đến mức kêu ục ục, lần đầu tiên mong ngóng Kỷ Hằng nhanh chóng trở về.

Chó lớn sủa một lúc, cũng thấy đói bụng, bỗng nhiên lùi lại mấy bước trở lại bên cạnh bàn trà, hít hà quanh bàn trà, không khách khí chút nào bắt đầu thưởng thức món sườn kho của Tiểu Quyển.

Tiểu Quyển: “……”

Vốn đã không được bao nhiêu miếng sườn, chó lớn mần mấy phát đã quét sạch, còn giống như chưa ăn no, gâu gâu hai tiếng, sau đó lại ngửi ngửi những thứ khác nhưng có vẻ như cũng không cảm thấy quá hứng thú.

Cho nó ăn, nói không chừng có thể làm giảm bớt ham muốn muốn ăn Tiểu Quyển của nó.

Cơ thể Tiểu Quyển khẽ động đậy, cô vỗ cánh một cái rồi lao xuống phòng bếp ở lầu dưới.

Con chó lớn lập tức hưng phấn, lao xuống lầu đuổi theo Tiểu Quyển như một cơn gió. 

Tiểu Quyển vừa mới bay xung quanh một lúc, đã sớm nhìn thấy tủ đồ trên vách ngăn  trong phòng bếp đã mở cửa, bao bì bên trên in hình con chó, suy nghĩ một chút thì đây hẳn là thức ăn cho chó.

Tiểu Quyển đáp xuống chỗ bên cạnh thức ăn cho chó, ngậm lấy cái kẹp trên miệng túi giật ra, cái túi bị Tiểu Quyển kéo đổ xuống, rầm rầm, lập tức thức ăn cho chó vung vẩy đầy trên sàn phòng bếp.

Chó lớn nhìn thức ăn rớt xuống như mưa thì lập tức vui vẻ, ăn hết thức ăn trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiểu Quyển.

Tiểu Quyển khẽ khua móng vuốt, khoèo cho thức ăn cho chó rớt xuống đất.

Chó lớn vội vàng ăn, sau đó lại ngẩng đầu lên, ngoe nguẩy cái đuôi.

“Còn muốn ăn?” Tiểu Quyển dùng móng vuốt uy nghiêm đè thức ăn cho chó lại, “Chó nhỏ hư hỏng, nằm xuống!”

Lúc Kỷ Hằng dùng chìa khoá mở cửa, nhìn lướt qua, anh thấy cửa thủy tinh thông ra vườn sau bị mở ra, sau đó nghe thấy giọng Tiểu Quyển ở trong phòng bếp truyền tới. 

“Không được, đổi luật, mày không phải chỉ cần lăn qua lăn lại là được ăn nữa.” 

“Mày sẽ nhận được rất nhiều. Bắt tay sao, đương nhiên không được, tao không có tay để bắt với mày.”

“Chắp tay cũng không được. Đi, giúp tao mở tủ lạnh ra, lập tức cho mày ăn ngay.” “Chó ngốc, tủ lạnh, không phải tủ đựng đồ, trong tủ lạnh giấu rất nhiều đồ ăn ngon, cái tủ lạnh kia kìa.”

Sau đó là một loạt âm thanh vỗ cánh.

“Aigu, nhìn tao này. Cái tủ thật lớn dưới chân tao là tủ lạnh, mở cửa nó ra.”

“Ngoan. Thế này mới đúng chứ.”

“Tên Kỷ Hằng hỗn đản này, trong tủ lạnh thế mà lại không có đồ ăn, chỉ có nước khoáng, bia, nước trái cây, tủ lạnh nhà anh ta nên đổi lại gọi là thùng nước đi.” 

“Đây là cái gì? Hủ tương cà chua? Ai, Hạ Tiểu Quyển mình thế mà đói bụng đến mức chỉ có thể ăn sốt cà chua?”

Kỷ Hằng nhướng mày, đi vào phòng bếp.

Chó lớn nhìn lên tủ lạnh, chợt nhận ra chủ nhân của mình đã trở về, cũng biết tùy tiện mở cửa tủ lạnh thì nhất định sẽ bị mắng, cho nên vèo một cái, biến mất khỏi phòng bếp.

Tiểu Quyển còn đang vểnh cái đuôi lục tìm đồ trong tủ lạnh cho nên không phát giác có người đến.

Tên hỗn đản Kỷ Hằng vừa bị mắng im lặng đi đến trước tủ lạnh, không tiếng động đóng cửa tủ lạnh lại.

Tiểu Quyển cảm giác được động tĩnh, ngẩng đầu một cái thì đã nhìn thấy Kỷ Hằng đang định đóng cửa tủ lạnh lại.

“Kỷ Hằng!” Tiểu Quyển rống lên.

Kỷ Hằng dừng động tác trên tay lại.

Tiểu Quyển dậm chân tại chỗ, nguyên địa đạp một chút, chửi thề một tiếng.

Cô dẫm móng vuốt của mình xuống một đầu chai sốt cà chua, một dải nước sốt cà chua lập tức phụt lên cổ Kỷ Hằng. 

Kỷ Hằng nghiêng đầu tránh, nhưng khoảng cách quá gần, không thể tránh được, một mảng lớn sốt cà chua phụt trên cổ anh, rồi chảy cổ, vào bên trong áo.

Chớp lấy thời cơ, Tiểu Quyển vỗ đôi cánh, bay ra khỏi tủ lạnh, xoay một vòng nhỏ, rồi đậu trên đầu Kỷ Hằng.

Sau đó, cô điên cuồng mổ đầu anh.

Cô có cánh, hoạt động linh hoạt, Kỷ Hằng bắt không được cô, sốt cà chua lại đang chảy loạn trong quần áo, cho nên anh đành phải giơ tay lên chịu thua.

“Được rồi, được rồi, ngừng chiến. Tôi thực sự không nhìn thấy cô ở bên trong. Cô vào trong tủ lạnh để làm gì? Trời quá nóng, muốn đi vào nghỉ mát hả?”

Nói bậy, lừa đảo, với những gì Tiểu Quyển biết được về anh ta, tuyệt đối là anh ta đang cố ý.

Nhưng mà bây giờ có chuyện cần anh ta, tạm thời trước tha cho anh ta một mạng.

Tiểu Quyển nói chuyện không thể biến lại thành người cho Kỷ Hằng biết.

Kỷ Hằng có chút buồn bực: Chẳng lẽ thân thể của cô ấy yếu như vậy, chạm một lần vào Đàn Na Châu để thu nạp linh khí, thế mà không đủ để chèo chống cho cô ấy biến trở về thành người?

Kỷ Hằng dùng khăn giấy lau sốt cà chua, đi lên lầu lấy Đàn Na Châu.

Tiểu Quyển muốn đi theo anh ta để xem cái két sắt kia đặt ở đâu, ai ngờ Tiểu Quyển chưa kịp vào cửa thì anh ta đã đóng cửa lại, thiếu chút nữa đầu Tiểu Quyển bị đụng trên ván cửa.

Kỷ Hằng lấy Đàn Na Châu ra, đụng đụng vào Tiểu Quyển, Tiểu Quyển giống như được sạc pin, ngay lập tức đầy máu sống lại.

Trốn vào trong phòng ngủ, biến thành hình người mặc quần áo tử tế rồi đi ra. Lúc này, Tiểu Quyển thấy Kỷ Hằng đã đổi quần áo sạch sẽ, đang đứng bên cạnh bàn trà, nhìn đồ ăn lộn xộn trên bàn. 

Kỷ Hằng hỏi: “Cơm của cô bị Hạ Tiểu Hằng ăn sao?”

Trước tiên, bỏ chuyện con chó đoạt đồ ăn này sang một bên, anh ta vừa mới nói tên nó là gì?

Hạ Tiểu Hằng?

Kỷ Hằng liếc cô một cái: “Cô một mực phải đặt tên cho chó. Bình thường sẽ gọi nó là Tiểu Hằng, Hằng Hằng.” 

Tiểu Hằng? Còn Hằng Hằng? Tiểu Quyển buồn nôn đến không chịu được.

“Kỷ Hằng, anh cố ý? Biết rất rõ là tôi sợ chó, còn cố ý nuôi một con chó biết chỉnh người?”

Vẻ mặt Kỷ Hằng như kiểu chuyện này không hề liên quan gì tới anh.

“Tôi cố ý? Đây là lúc chúng ta kết hôn, cô nhất định muốn ôm chó về, nói cái gì mà  hai người thêm một con chó, sống trong ngôi nhà nhỏ hai tầng màu trắng phủ đầy hoa hồng trên tường rào. Đó là cuộc sống hoàn hảo trong mơ của cô. Cô muốn nuôi thì nuôi, dù sao tôi cũng không có vấn đề gì.”

Tiểu Quyển hoàn toàn không thể tin tưởng, trước kia thế mà Tiểu Quyển lại không sợ chó, còn chủ động ôm về nhà?

Kỷ Hằng nhìn Tiểu Quyển một chút: “Cô cũng thật kỳ lạ, mỗi ngày đều hung dữ với tôi như cọp mẹ mà lại sợ con chó như vậy, chỉ là chó mà thôi, có gì phải sợ?”

Tiểu Quyển phản bác: “Nếu lúc nhỏ anh bị chó rượt cắn thì anh cũng sợ hãi được chứ?”

Nhắc đến chuyện hai người khi còn bé, Tiểu Quyển và Kỷ Hằng đều trầm mặc một lúc.