Hồ Ly Tinh

Chương 28



Liên Bích ôm Thẩm Tương, như một chiếc lá đỏ rơi xuống mặt đất, khinh phiêu phiêu rơi xuống xà nhà của Triệu phủ.

Thẩm Tương mới vừa rồi đặt mình ở trên cao, dường như là mơ ác mộng, cả người mềm như bông, đáp ở trên bả vai nam nhân.

Liên Bích buông Thẩm Tương ra, cúi đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt thất hồn lạc phách của nàng, cười gọi Tương Nhi.

Thẩm Tương nghe vậy, thanh tỉnh lấy lại tinh thần: "Ngươi...Ngươi là Liên Bích?"

Đuôi lông mày Liên Bích hơi nhíu, câu môi gật đầu, bộ dáng đương nhiên.

Thẩm Tương giống như bị gõ một côn, đầu óc ầm ầm vang lên một trận.

Trong bóng đêm, biển lửa nuốt hết nửa tòa nhà, hồng quang chiếu rọi, nam nhân phong thần tuấn mỹ đứng sừng sững ở trước mặt.

Một bộ hồng y phiêu phiêu như hỏa, đuôi mắt tuyết hồ màu hổ phách dường như rất quen thuộc, chăm chú nhìn chằm chằm nàng, trên búi tóc có một cây tử kim ngọc trâm, là nàng tự tay cài lên cho Liên Bích.

Thẩm Tương nuốt một ngụm nước miếng: "Ngươi như thế nào biến thành nam nhân?"

Liên Bích nháy mắt cười nói: "Ta vốn dĩ chính là nam nhân."

Thẩm Tương không thể tin tưởng lắc đầu: "Liên Bích như thế nào sẽ là nam nhân, ta còn từng cùng nàng tắm gội, thay quần áo..."

Sau khi nói xong, mặt nàng xoát một cái đỏ lên, nhớ tới cùng Liên Bích ngâm mình trong thau tắm, thân thể trần truồng thản nhiên đối mặt, hai người còn thường xuyên ôm nhau ngủ, ngẫu nhiên cũng sẽ bị hôn trộm mấy cái.

Lúc ấy cho rằng Liên Bích là nữ tử, Thẩm Tương cũng không đem việc này để trong lòng, chỉ nghĩ là hảo tỷ muội thân mật.

Ngày thường, xem nàng ấy như người thân cận nhất, ôm ở trong ngực sợ mất, ngay cả mắng một câu cũng đều luyến tiếc, như thế nào sẽ là nam nhân, sao có thể là nam nhân...

Thẩm Tương càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng, càng nghĩ càng thấy xấu hổ buồn bực, thậm chí còn có một tia sợ hãi.

Liên Bích giơ tay duỗi hướng mặt của nàng, ôn nhu hỏi: "Sao sắc mặt nàng lại trắng vậy, chỗ nào không thoải mái?"

Thẩm Tương đánh bay tay nàng, lùi lại phía sau một bước, vô ý giẫm đứt gãy ngói đen, chân trái đột nhiên hướng dưới mái hiên đi vòng quanh, mắt thấy người như muốn rơi từ trên nóc nhà xuống.

Một đôi tay thon dài dùng sức, nhanh nhẹn mà ôm vòng eo Thẩm Tương, đem nàng vẫn còn kinh hồn tiền vào trong lòng ngực.

Sau khi Liên Bích biến thành nam nhân, thân hình so với Thẩm Tương cao hơn không ít, kín mít vờn quanh nàng.

Thẩm Tương ở trong ngực cứng rắn của nam nhân, tâm phanh phanh nhảy dựng lên: "Buông ta ra."

"Không bỏ." Liên Bích vẫn vô lại giống như trước kia, tham lam mút vào hơi thở của nàng, "Tương Nhi, nàng lại sợ ta, ta cũng không phải là hồng thủy mãnh thú."

Thẩm Tương lấy lại bình tĩnh: "Nhưng ngươi gạt ta, ngươi là nam nhân."

Liên Bích cúi đầu sát tóc mai của nàng, bật cười: "Ta cũng đã từng nói ta là nam nhân, nàng tự ngẫm lại đi."

Thẩm Tương lúc này mới hồi tưởng lại ngày đó, Liên Bích xắn tay áo tự xưng là nam nhân, nàng còn tưởng rằng Liên Bích đang nói đùa mà thôi.

"Đừng tức giận được không?" Đôi tay Liên Bích vây quanh nàng, thân hình dán sát vào nàng, môi như vô ý lại như cố tình cọ vào vành tai của nàng, "Nếu nàng có một chút nào chán ghét ta, ta cũng không biết phải làm sao bây giờ."

Thẩm Tương nhìn hắn giống như hài tử, trong lòng mềm xuống, thầm nghĩ gia hỏa này biết cách làm mình đắn đo suy nghĩ, nàng hoàn toàn không có chút biện pháp nào đối phó với hắn, về sau không biết như thế nào cho phải.

Mặt Thẩm Tương hơi hơi nóng lên: "Ngươi đem ta trở thành cái gì, ngươi với ta rõ ràng là Triệu phủ..."

Câu nói kế tiếp ngưng lại, nếu nói Liên Bích là nam nhân, không tính là tiểu thiếp của Triệu Bồng.

"Triệu Bồng là cái thứ gì." Liên Bích câu môi cười, "Tương Nhi là nương tử của ta."

Thẩm Tương ngơ ngẩn: "Nam nhân xâm nhập vào phòng ta đêm tân hôn cũng là ngươi?"

Liên Bích điểm điểm chóp mũi của nàng, ừ một tiếng: "Không phải ta thì là ai?"

Hóa ra hắn đã sớm có dự tính, Thẩm Tương phẫn uất nghĩ, mệt nàng còn coi nàng ấy là tỷ muội, nguyên lai lại là đưa dê vào miệng cọp.

Thẩm Tương vẫn còn nghi ngờ, căn môi nói: "Vậy ngươi rốt cuộc là ai?"

"Không cần quan tâm ta là ai, chỉ cần biết rằng ta là của nàng, vậy là đủ rôi." Liên Bích gợi lên cằm của nàng, cúi đầu hôn hôn, "Môi nàng thật ngot."

"Lớn mật, rõ như ban ngày lại dám đùa giỡn phụ nữ nhà lành."

Dưới mái hiên đột nhiên vang lên thanh âm của Thẩm Chính Văn.

Hắn chuồn êm vào Triệu phủ, đáng lẽ là vì Liên Bích mà đến, tìm một vòng cũng đều không thấy bóng dáng nàng ấy, nghĩ đứng ở chỗ cao càng dễ tìm người, kéo cái thanh gỗ muốn trèo lên mái nhà, lại phát hiện muội tử nhà mình đang cùng nam nhân xa lạ khanh khanh ta ta.

Thẩm Tương chính là phụ nữ đã có chồng, nếu như bị những người khác nhìn thấy, truyền ra sẽ làm bẽ mặt Thẩm gia.

Thẩm Chính Văn là đích trưởng tử, tất nhiên là giận không thể át, đem cây thang dựa ở trên mặt tường, vén cao vạt áo treo lên nóc nhà, vừa trèo vừa mắng: "Dâm tặc, đừng chạy! Lão tử cho ngươi đẹp mặt!"