Hồ Ly Tinh

Chương 18



Tiểu hồ ly da lông màu đỏ tươi sáng, ngã vào trên váy áo màu trắng, giống như một ngọn lửa thiêu đốt trên một đoàn tuyết địa.

Thẩm Tương nghĩ mình say hồ đồ, xoa xoa mí mắt lần nữa, tức khắc hoàn hồn thanh tỉnh, duỗi tay chọc chọc cái bụng trắng bóng, xem tiểu hồ ly này là sống hay chết.

Lỗ tai dài nhọn của hồ ly run lên, đôi mắt như đường chỉ hơi mở ra, không bao lâu sau lại một lần nữa đóng trở về.

Thẩm Tương nhìn bộ dáng của nó, như là không muốn tỉnh lại, so với Liên Bích giống nhau như đúc, khóe miệng không khỏi hiện lên ý cười.

Nghĩ đến nhà đầu thúi Liên Bích kia, không biết lại chạy đi đâu rồi, như là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Thẩm Tương vừa tức vừa buồn cười, thuận tay khẽ vuốt lông của tiểu hồ ly, xúc cảm mềm mại, cọ xát là nhiệt độ cơ thể ấm nóng.

Đột nhiên tiểu hồ ly mở mắt ra, tròng mắt đen sáng phiếm ngân quang, chuyên chú nhìn chằm chằm Thẩm Tương.

"Tỉnh nha." Thẩm Tương cúi người cuống, dịu dàng vuốt lông của nó, "Tiểu gia hỏa này, sao ngươi lại chạy tới đây?"

Tiểu hồ ly mở ra cái miệng nhỏ, đầu lưỡi màu hồng thật dài duỗi ra, ướt nóng liếm hướng môi Thẩm Tương.

Thẩm Tương che miệng lại, đột nhiên ngồi thẳng người lên, mắt hạnh trừng to.

Đó là đầu lưỡi của nó, nàng cư nhiên bị hồ ly hôn.

Chân sau tiểu hồ ly vừa giẫm, nhảy lên chân trước, ngựa quen đường cũ, hướng bộ ngực Thẩm Tương cọ cọ, chiếm đủ tiện nghi của nàng.

Thẩm Tương dùng tay chống đầu nhỏ của nó: "Ngươi cái tiểu hồ ly này, giống như Liên Bích, dính người như vậy."

Tiểu hồ ly tựa như nghe hiểu lời nói của nàng, nâng lên chân trước, cúi đầu nhìn về phía móng vuốt nhỏ hoa mai đen, phát ra một tiếng ngao ô thê lương, như là bị bộ dáng của chính mình dọa tới rồi.

Thẩm Tương càng thêm cảm thấy nó rất có nhân tính, nhịn không được cười ra tiếng.

"A ha ha, tiểu hồ lay đây là làm sao vậy?"

Tiểu hồ ly gục lỗ tai xuống, rũ xuống móng vuốt nhỏ, đôi mắt kết một tầng hơi nước, vô cùng đáng thương nhìn Thẩm Tương.

Thẩm Tương vươn tay, vuốt ve lông dưới cằm của nó: "Lớn lên có điểm quen mắt, giống như một con chó ta nuôi khi còn nhỏ."

Tiểu hồ ly thân hình hơi cứng lại, xoay đầu đưa lưng về phía nàng, liếm móng vuốt, đuôi dài kiều đến cao cao, thật không cao hứng.

"Ngươi nghe hiểu được lời ta nói sao?" Thẩm Tương vội vàng quay người qua, an ủi tiểu hồ ly, "Ta không nói ngươi là chó."

Tiểu hồ ly đảo cái đuôi qua, chính là không để ý đến nàng.

Thẩm Tương xoa xoa đầu nó, cười nói: "Được rồi, ta sai rồi, ngươi là hồ ly."

Tiểu hồ ly đột nhiên xoay người, hướng nàng mở miệng ra.

Thẩm Tương cho rằng nó muốn cắn mình, trái tim đột nhiên co rút lại.

Ngoài ý muốn chính là, mu bàn tay truyền đến cảm giác nóng ướt, cũng không thấy một tia đau đớn.

Tiểu hồ ly vươn đầu lưỡi đỏ tươi, khẽ liếm mu bàn tay Thẩm Tương, phảng phất an ủi không phải nàng, mà là nó.

Thẩm Tương cảm thụ nó dịu dàng khác thường, càng là thích tiểu hồ ly này: "Tiểu gia hỏa này thật ngoan, Liên Bích nếu thấy ngươi nhất định rất thích, nha đầu này rốt cuộc đã chạy đi đâu."

Tiểu lồ ly nâng lên chân nhỏ đầy lông, lại muốn liếm môi nàng, Thẩm Tương vội vàng đem tiểu hồ ly ôm vào trong lòng ngực: "Miệng cũng không thể liếm."

Tiểu hồ ly tròn xoe mắt, phảng phất hiện lên một tia giảo hoạt, tiện đà liếm cổ trắng nõn của nàng, làm cho Thẩm Tương phát ngứa.

"A...Đừng liếm..." Thẩm Tương nhẹ nhàng xô đẩy nó, cơ thể lại nổi lên một trận buồn ngủ, nhìn về phía sắc trời ngoài cửa sổ, "Bích Nhi như thế nào còn chưa về, nửa đêm rồi, nữ oa tử ở ngoài không an toàn."

Thẩm Tương ra khỏi khách gian, dò hỏi chưởng quầy ở lầu một, có nhìn thấy Liên Bích hay không.

CHưởng quầy lắc đầu nói không biết, nhìn về phía bên chân Thẩm Tương có tiểu hồ lỳ đang cào đất, kinh ngạc hỏi: "DI, cẩu từ đâu tới vậy?"

Tiểu hồ ly tức khắc dựng lông, dựng thẳng cái đuôi lên, hướng chưởng quầy kêu ầm lên.

Thẩm Tương nhanh tay bế tiểu hồ ly lên, cùng chưởng quầy giải thích: "Đây là hồ ly, ngươi nhìn xem lỗ tai nó nhọn."

Chưởng quầy nghiêm túc nhìn, thấy bộ lông tươi sáng của hồ ly, vuốt vuốt chòm râu, đôi mắt sáng rực: "Thật là hồ ly, thân da lông này rất đáng giá đi, cô nương hay là cô bán cho ta đi."

Thẩm Tương đem hồ ly ôm càng chặt hơn, đi nhanh chạy lên lầu, buông ra một câu cảnh cáo: "Không bán, nó là của ta!"

Trở lại phòng khách, Thẩm Tương ngồi lên giường nghĩ Liên Bích có khả năng đã trở về Triệu phủ, xem khả năng nàng ứng biến linh hoạt chắc sẽ không xảy ra chuyện lớn gì, hơn nữa buổi tối ra ngoài tìm người cũng không an toàn, an tâm chờ nàng trở lại có vẻ tốt hơn.

Hồ ly uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên giường, dựa gần vào Thẩm Tương nằm cuống, tròng mắt chăm chú nhìn nàng không chớp, nghiêm túc lại chuyên chú.

Thẩm Tương nhớ tới trước kia nuôi tiểu cẩu, cũng là dán vào nàng ngủ như vậy.

Nha hoàn bà tử đều nói trên người cẩu rất bẩn, không đồng ý để cẩu ngủ cùng với nàng, nhưng tiểu hồ ly của nàng da lông cực kỳ sạch sẽ, nào có chút dơ bẩn nào chứ.

Mỗi khi đêm đến, tiểu cẩu nửa đêm sẽ bò lên giường, cùng nàng ở một cái đệm chăn trong mùa đông, da lông ấm áp mang lại nhiệt lượng cho nàng.

Tựa như như bây giờ.

Thẩm Tương cười ngọt ngào, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.

Hoàn toàn không chú ý tới, nguyên bản hồ ly chui vào đệm chăn, phồng lên một thân ảnh nam nhân hư hư thực thực.

"Nàng lúc trước nói, ta là của nàng." Hắn ôm vòng eo của nàng, khẽ liếm vành tai như trân châu, "Nói chuyện cần phải giữ lời."