Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Chương 43: Ngoài ý muốn



"Nhật ký của công chúa và vương tử mạo hiểm" còn màn cuối cùng, đó chính là công chúa trở lại lâu đài tham gia vũ hội, nàng theo mệnh lệnh của phụ thân, chọn ra trong khách tham dự một vị làm trượng phu của nàng, khi này nàng sẽ có một đoạn độc thoại nội tâm, rồi vương tử sẽ đột nhiên xuất hiện ở vũ hội hướng về nàng cầu hôn.

Thu Bạch Bạch đã thay đổi quần áo, Hứa Thiến vội vội vàng vàng giữ chặt tay cô, "Giày còn chưa đổi! Nhanh lên, mang vào!"

Thu Bạch Bạch bị gào một tiếng, không tình nguyện mang vào đôi giày pha lê cao gót, cô không phải diễn cô bé lọ lem, cái gì mà mang giày thủy tinh nha!

Thừa dịp màn sân khấu còn chưa kéo, Thu Bạch Bạch đi lên giữa sân khấu, chỉ là cô vừa mới đi tới, một chân bị trượt, ngã ra trên mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt.

Mọi người nhất thời kinh hô.

"Bạch Bạch!" Mạt Lị từ hậu đài chạy đến bên người cô, "Thế nào rồi?"

"Chân tớ..."

Mạt Lị nhìn thấy mắt cá chân Thu Bạch Bạch đã sưng lên, nhưng tình hình là cô chưa nghĩ ra được sẽ làm gì thì màn sân khấu đã kéo ra.

Công chúa ngồi dưới đất, hải vương đã xuống sân khấu một lần nữa lại xuất hiện... Cốt truyện như thế này là không đúng rồi, người ngồi xem bắt đầu nghị luận sôi nổi.

Chu Lạc ngốc ngốc hỏi, "Lớp trưởng...... Làm sao bây giờ?"

Hứa Thiến mệt mỏi thở dài, chỉ còn biết nói một câu, "Để xem số trời thế nào..."

"Mạt Lị..." Thanh âm người xem dưới đài làm Thu Bạch Bạch như lâm đại địch, thân mình cô cứng đờ, đau cũng không nghĩ tới, nắm chặt tay Mạt Lị, nhỏ giọng nói một câu, "Chúng ta làm sao bây giờ......"

"Còn đứng lên được không?"

"Ráng cũng được..." Cô cắn răng khẽ nói.

Mạt Lị nhìn bộ dáng thống khổ của Thu Bạch Bạch cũng biết không được, cô nhanh chóng nói: "Không cần khẩn trương, tớ diễn thế nào, cậu cứ theo đó diễn là được."

"Được."

Mạt Lị ôn hòa cười, trấn an cảm xúc khẩn trương của Thu Bạch Bạch.

Minh Lại chạm vào tay Đường Nhiễm Mặc, "Ui, ở đây nháo ra cái gì vậy?"

Đường Nhiễm Mặc còn không liếc tới hắn một cái, lạnh lùng cảnh cáo, "Yên lặng." Minh Lại ủy khuất nhún vai.

Phương Dự cũng không vui liếc Minh Lại một cái, trên sân khấu tình huống không thích hợp, hắn khó được một lần cùng đôi mắt đứng ở chung chiến tuyến, cũng ghét bỏ Minh Lại ồn ào.

"Công chúa điện hạ, chúng ta lại gặp mặt."

Người trên sân khấu bỗng lên tiếng, mọi người dưới đài bỗng nhiên đều an tĩnh, đây không còn là câu chuyện xưa họ biết rõ, tò mò làm cho họ chờ mong tuồng kịch trước mắt tột cùng là chuyện như thế nào.

Thu Bạch Bạch run rẩy hỏi ra điều mọi người trong lòng nghi hoặc, "Hải tặc vương...... Ngươi không phải đã chết sao?"

"Ta chính là đã chết, nhưng ta đã trở lại, vì để gặp lại công chúa điện hạ mỹ lệ, ta chính là từ trong địa ngục trở ra."

Mạt Lị khóe miệng tà tứ tươi cười, vươn một bàn tay chạm vào mắt cá chân đỏ hồng của Thu Bạch Bạch, cô lập tức đau tới phát ra tiếng kêu, "Nhìn xem, công chúa điện hạ cho dù trở lại lâu đài cũng không thể làm mọi chuyện tốt đẹp lên, vương tử của nàng đâu? Hắn không thể bảo hộ nàng sao?"

"Vương tử chàng... Chàng chỉ là phải về nước xử lý chính vụ mà thôi, thực mau chàng sẽ trở lại!"

"Nàng lớn tiếng như vậy, cũng không nàng vì ai mà biện giải?"

"Ngươi! Ngươi tới nơi này rốt cuộc muốn làm sao!?"

Mạt Lị cười khẽ, "Làm, nàng, nha."

Dưới đài nổ tung rồi.

Minh Lại thiếu chút nữa vỗ tay trầm trồ khen ngợi, "Này tiểu nha đầu có thể diễn đạt đến vậy."

Đường Nhiễm Mặc không cảm tình nhìn về phía Phương Dự. Phương Dự từ trạng thái há hốc mồm chuyển qua tức giận kêu, "Có liên quan gì tới tôi? Đây không phải là tôi dạy!"

Đường Nhiễm Mặc quét mắt tới vết sưng đỏ trên mặt Phương Dự, nói: "Ảnh hưởng bộ mặt thành phố."

Nhờ Minh Lại ngăn chặn, bằng không Phương Dự muốn nhảy dựng lên đánh Đường Nhiễm Mặc một trận!

Thu Bạch Bạch bị Mạt Lị đưa vào tình huống diễn, căn bản không rảnh đi xem người khác phản ứng thế nào, vì một câu của Mạt Lị mà hoàn toàn đỏ mặt, nói chuyện cũng lắp bắp, ""Ngươi ngươi ngươi...... Ngươi nói cái gì?"

"Nghĩ xem, ngày xưa nàng là công chúa kiều diễm như hoa hồng, giờ chịu ở trong hoàng cung khô héo sao? Ta rất tò mò, tò mò làm ta không khỏi phải từ trong nước biển lạnh băng hiện ra đây, vận mệnh làm ta bay tới lâu đài này, làm chúng ta gặp lại, công chúa điện hạ yêu quý."

Mạt Lị hôn mu bàn tay Thu Bạch Bạch, ưu nhã mà thân sĩ, chỉ là ánh mắt tà lệ làm người không rét mà run.

"Ngươi...... Rốt cuộc có mục đích gì?"

Mạt Lị ánh mắt mê ly, "Mục đích? Còn không phải là nàng sao? Ta đến đây để đem nàng về bên ta, một mình chiếm hữu nàng."

"......"

"Vương tử sẽ không tới, phụ thân hắn vì hắn chuẩn bị hôn sự, nàng thương tâm, khổ sở sao? Chỉ có ở bên người ta, nàng mới có thể thoát khỏi trói buộc ở lâu đài này, bay lượn khắp thế giới. Còn vương tử, bất quá chỉ có thể đem nàng đến một lâu đài mới, nhưng ta, ta có thể cho nàng trở thành chim ưng trên trời, nàng muốn không?"

Công chúa thơ ngây đã bị hải tặc vương mê hoặc, "Ta muốn trở thành ưng."

Suất diễn vương tử của Chu Lạc đương nhiên đã bị cắt đi, nhưng hắn thấy một màn của Mạt Lị cũng bị chấn động.

Hứa Thiến si mê nói: "Hải tặc vương như thế nào đột nhiên sao soái như vậy?"

Hơn nữa Mạt Lị còn là một nữ sinh nha!