Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Chương 21: Thúc đoán đi ~



Đồng hồ treo tường phía trên bảng đen chỉ 6 giờ, Ngô Phi cùng Trần Tiểu Vũ cùng lúc đẩy cửa phòng học bước vào. Trên người cả hai còn nhỏ nước, trông chật vật vô cùng.

Thu Bạch Bạch không nhịn được cười ha ha, cười tới chảy nước mắt, "Hai người... hai người là gà luộc hay sao? Có thể vớt lên được rồi ha."

Mạt Lị cũng che miệng cười khẽ.

"Thu Bạch Bạch! Tiêu Mạt Lị! Là các người làm đúng hay không!?" Ngô Phi hùng hổ chất vấn, đi theo cô sau lưng Trần Tiểu Vũ cũng suy nghĩ phải dùng ánh mắt giết chết hai người vui sướng khi người khác gặp họa.

Thu Bạch Bạch ôm cánh tay ở trước ngực, "Cậu nói cái gì vậy? Tôi như thế nào nghe không hiểu, chúng tôi làm cái gì?"

"Cậu giả bộ cái gì!?" Lần này nói chuyện chính là Trần Tiểu Vũ, "Chính là các người đem chúng tôi nhốt ở WC, còn dùng nước hất chúng tôi!"

"Này này, chúng tôi bên này chính là chỉ có một người có thể hành động, Mạt Lị chân bị thương là các cậu tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ một mình tôi có thể đối phó với hai người các cậu sao?"

"Cậu!" Ngô Phi chỉ vào Thu Bạch Bạch, cô ấy cùng chính mình không sai biệt lắm cao, nếu là cô ấy khiêng cô ta một đường đi WC, cũng quá không khoa học, nhưng cô ta chắc chắn chỉ có thể là hai người đang cười kia, càng thêm tức giận nói: "Quỷ biết các cậu dùng cái gì phương pháp nhưng tuyệt đối là các ngươì làm không có sai!"

"Ơ kìa, thật là kỳ, chúng ta không oán không thù, làm gì phải đối phó các cậu? Hai người nghĩ chúng tôi nhàn rỗi nên quậy bừa sao sao?"

Trần Tiểu Vũ: "Còn không phải là bởi vì chúng tôi đẩy Tiêu Mạt Lị làm cô ta bị thương sao!?"

"Đúng vậy, bất quá là bị thương thôi, có cần phải làm như bị chặt đứt chân sao?"

Ngô Phi lời nói vừa mới nói xong, nàng cùng Trần Tiểu Vũ liền cảm thấy sau lưng có một hơi thở Tử Thần vờn quanh cổ.

Mạt Lị vẫn luôn không nói gì, vào giờ phút này cười nói: "Thúc thúc, chú đã đến rồi."

Ngô Phi cùng Trần Tiểu Vũ theo bản năng quay đầu lại, thấy được một người đàn ông cả người tản ra khí lạnh.

Hắn dáng người cao ráo, mặc một bộ tây trang màu đen cao quý, toát ra phong vị cấm dục, gương mặt kia có thể làm cho nữ nhân đều tự xấu hổ, nhưng đôi mắt thực u ám, chỉ cần đảo nhẹ, một ai tiếp xúc đến tầm mắt của hắn sẽ lập tức sinh ra sợ hãi, không thể động đậy. Đây thực là một loại khí thế đàn áp toàn diện.

Thu Bạch Bạch tự động lui một bước, nhìn đến vị thúc thúc này của Mạt Lị thì cô thấy phát hoảng. Bất quá cô nhìn đôi mắt đông cứng của Ngô Phi cùng Trần Tiểu Vũ, lại mong chờ, chờ xem kịch vui.

Đường Nhiễm Mặc liếc mắt một cái liền thấy được thiếu nữ đang hướng tới hắn mỉm cười. Cô ngồi trên ghế, ngoan ngoãn giống như đứa bé ở nhà trẻ chờ phụ huynh tới đón, hắn vô pháp cự tuyệt vẻ chờ đợi này, bất quá nhìn thấy mắt cá chân sưng đỏ của Mạt Lị thì không bình tĩnh được, bước đi tới trước mặt cô.

"Chân bị sao vậy?" Hắn một đầu gối quỳ trên mặt đất, ngồi xổm xuống, đưa một bàn tay sờ vào cẳng chân, chọc làm cô đau đớn co rúm lại một chút.

Mạt Lị rất muốn nói phong thái Đường Nhiễm Mặc không giống Đường Nhiễm Mặc, nhưng rồi cô chớp mắt một cái, cảm thấy rất vi diệu, sau lại thành như một cô gái nhỏ nói: "Không sao rồi... Bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn."

Hắn trừng mắt, "Tiêu Mạt Lị."

Ngữ khí rõ ràng là cháu không nói thật với tôi xem?

Người con gái cũng không có bị khí thế hắn ảnh hưởng đến, "Bác sĩ thật sự nói không có gì vấn đề lớn, sao cháu lại lừa thúc được."

"...... Rất đau?"

"Cũng tạm."

Hắn lạnh giọng, "Như thế nào mà bị thương?"

Ngô Phi cùng Trần Tiểu Vũ run lên.

"Trong giờ thể dục không chú ý nên bị thương."

Cô nói không chú ý, hắn nghe được lại không thể không chú ý.

Đường Nhiễm Mặc đứng lên, nhìn hai cô gái đã muốn chạy trốn, ánh mắt càng tối thêm, "Tên."

Ngô Phi bị hàn ý trong ánh mắt hắn làm cho muốn đông lạnh, thân mình ngăn không được run rẩy, Trần Tiểu Vũ rõ ràng lá gan nhỏ hơn, ngay cả việc đơn giản là trốn sau lưng Ngô Phi cũng không làm được. Hai người bọn họ lần đầu tiên thấy một người đàn ông đẹp trai như thế, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông giống như tử thần đến thế. Cả hai nơm nớp lo sợ, lại không tự giác phục tùng mệnh lệnh mở miệng nói ra tên của mình.

"Ngô Phi..."

"Trần...... Tiểu Vũ..."

Trong thanh âm tất cả đều là sợ hãi.

Đường Nhiễm Mặc nhẹ giọng nói hai chữ, "Tốt lắm."

Giống như tử thần tuyên án vận mệnh dưới địa ngục.

Ngô Phi cùng Trần Tiểu Vũ cảm thấy hô hấp khó khăn.

Thu Bạch Bạch chép chép miệng, thúc thúc của Mạt Lị thật đúng là người đáng sợ ha, nhìn một cái là đem người ta đông lạnh thành băng, xem hai người kia bộ dáng run rẩy cô còn tưởng rằng hai người đó trên người toàn bọt nước muốn đóng thành băng.

"Chúng ta đi." Đường Nhiễm Mặc khom lưng bế Mạt Lị lên, đem cô ôm vào trong lòng ngực, sợ cô bị đau, động tác hắn càng thêm cẩn thận.

Mạt Lị bất chợt có ảo giác mình trở thành một khối pha lê dễ vỡ.

Lúc bọn họ đang bước ra cửa, Ngô Phi bỗng nhiên như liều chết la lên: "Là chúng cháu không cẩn thận làm bạn ấy bị thương, chúng cháu không phải cố ý! Nhưng bạn ấy không phải cũng đem chúng cháu nhốt ở WC còn dùng nước lạnh hất lên chúng cháu sao?"

Đường Nhiễm Mặc bước chân dừng lại.

Ngô Phi như là thấy được hy vọng, "Như vậy coi là bằng nhau, đúng không?"

"Cháu thật sự làm vậy?" Đường Nhiễm Mặc cúi đầu nhìn vào cô gái đang an tĩnh trong lòng ngực, thanh âm trầm thấp như thôi miên.

Mạt Lị mơ mơ màng màng chớp chớp mắt, "Thúc thúc đoán đi ~"

Khóe miệng hắn hơi cong lên, ôm cô rời đi.

Ngô Phi như bị mất hết sức lực, ngã ngồi trên mặt đất.

"Ngô Phi, có chuyện gì?" Trần Tiểu Vũ sau khi cảm giác áp bức biến mất lí trí đã trở về đôi chút, nhìn thấy bạn tốt vô lực khủng hoảng thì có chút không rõ nguyên nhân.

Thu Bạch Bạch cầm cặp sách lên, nhìn hai người nhếch miệng cười, nói một câu: "Ở ác gặp dữ."

Cô không quay đầu lại đi ra khỏi phòng học, có lẽ Trần Tiểu Vũ xuất thân bình thường không biết, nhưng Ngô Phi xuất thân từ Ngô Gia thì thế nào lại không rõ đâu?

Người này khí tràng lạnh lẽo, theo lời đồn Đường Nhiễm Mặc khi nói đến hậu quả thì không phải người thường có thể chịu nổi.

Ai cũng không nghĩ đến, theo lời đồn Đường Nhiễm Mặc muốn nuốt trọn Tiêu thị, lại xem trọng người thừa kế duy nhất của Tiêu thị đến như vậy.