Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 7: Đứa bé đâu? “Cao Trữ Tịch. Cô chạy trốn thật giỏi!”



Khuôn mặt Cao Trữ Tịch tái nhợt, ngón tay trắng bệch run rẩy chạm vào khuôn mặt lạnh lùng.

“Húc?”

Mục Anh Húc hừ mũi khó chịu, nhưng không hất tay cô ra. “Không gọi Mục tiên sinh nữa hả?”

Lòng bàn tay non mềm xoa chiếc cằm lởm chởm râu, lần đầu cô thấy Mục Anh Húc không chỉn chu bề ngoài. Cao Trữ Tịch mím môi dùng hết sức đẩy ngã Mục Anh Húc.

Mục Anh Húc ngã ngửa xuống đất giữa tiếng cười lén lút của người qua đường. Mặt sạm đen, ánh mắt tàn nhẫn nhìn thân ảnh gầy gò lảo đảo ngày càng cách xa. Chỉ bằng vài bước chân, Mục Anh Húc vòng tay qua cổ, ghì chặt nhấc bổng Cao Trữ Tịch lên.

“Cô muốn chết?”

Cao Trữ Tịch không thở nổi trong tư thế bị kẹp cổ, chân lơ lửng trên không. Bản năng muốn sống khiến cô cúi xuống cắn mạnh lên cánh tay trần của Mục Anh Húc. Làn da săn chắc khỏe mạnh làm hàm răng Cao Trữ tịch nhức buốt, cô ráng sức gắm sâu vào da thịt đến khi có mùi máu tanh chảy ra.

Mục Anh Húc thì thầm vào tai cô, đôi môi lạnh lẽo như có như không cọ vào viền tại.

“Cô dám mua vé bằng chứng minh thư ở bất cứ đâu, tôi đều sẽ tìm được cô trong thời gian ngắn nhất”

Lời nói đe dọa của anh khiến cô ngừng vùng vẫy, nước mắt lã chã rơi hòa với máu rỉ ra từ khóe miệng. Tiếng khóc len lỏi qua kẽ răng, nỉ non như chú mèo bị thương.

Mục Anh Húc hài lòng trước phản ứng cam chịu uất ức của Cao Trữ Tịch, anh ném cô xuống đất. Cau mày nhìn vết răng rướm máy trên cánh tay.

“Cô là chó hả?”

“Đúng, em là chó. Mục tiên sinh tìm bắt một con chó làm gì?” Cao Trữ Tịch ngã sõng soài trên đất, gan lỳ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Mục Anh Húc.

Đôi môi đỏ mọng vừa cho ra cãi lại đã bị Mục Anh Húc cúi xuống bóp nghiến, giọng khàn đặc vì giận dữ.

“Mạnh miệng nhỉ. Thảo nào có thể gián tiếp hại chết ông của ân nhân vẫn tỉnh bơ thế này.”

Mục Anh Húc cúi xuống đến gần tại cô, tiếng cười đục ngầu sung sướng. “Ôn Thế vì yêu một phụ nữ chửa hoang, khiến ông nội hắn chết vì tức giận. Cô đúng là ngôi sao chổi”

Chát. Cao Trữ Tịnh tát vào khuôn mặt hống hách của Mục Anh Húc trước khi anh kịp đứng thẳng.

“Anh nói dối! Chắc chắn anh đã giở trò sau lưng. Chỉ có anh mới có thể khiến gia đình Ôn đại ca gặp chuyện”

Múc Anh Húc trợn trắng mắt nhìn bàn tay vừa tát mình. Cặp mắt ưng sắc bén xoáy sâu vẻ điên cuồng bạo ngược, bất chấp xung quanh nhiều người xì xào chỉ trò, anh túm tóc Cao Trữ Tịch lôi cô đứng dậy, đi ra khỏi ga tàu.

Cao Trữ Tịch vốn thấp nhỏ hơn anh, phải chạy chậm mới đuổi kịp bước chân, miệng la oai oái.

“Buông ra. Anh khiến em đau. Anh đưa em đi đâu? Mục tiên sinh. Mục Anh Húc! Đau quá... hu hu... em xin lỗi...”

Một đại nam nhân cao lớn túm tóc lôi xềnh xệch một cô gái nhỏ yếu đang nước mắt giàn giụa, cảnh tượng rất ác độc nhưng không có người nào đi lên ngăn cản. Sát khí rét buốt từ người Mục Anh Húc quá khủng bố.

Mục Anh Húc mở cửa con Rolls-Royce Phantom màu đen, ném Cao Trữ Tịch lên ghế. Lái xe riêng nhanh trí kéo vách ngăn tiêng tư. Đầu đập mạnh vào thành xe, Cao Trữ Tịch sợ hãi ngồi giật lùi vào trong, chân đạp về phía Mục Anh Húc cũng đang ngồi lên ghế.

Đôi giày búp bê văng trúng mũi Mục Anh Húc, anh điên tiết ném chiếc giày ra khỏi xe. Túm chân giật mạnh Cao Trữ Tịch về phía mình, khiến gấu váy bị cuộn lên cao, lộ ra cặp đùi thon mịn trắng trẻo.

Cao Trữ Tịch nửa nằm nửa ngồi trên ghế, hai chân banh rộng thừa nhận cơ thể to lớn của Mục Anh Húc chen vào giữa.

“Anh... Anh đừng giở trò. Tôi kêu lên đấy.” Mục Anh Húc nhếch miệng khinh bỉ lời đe dọa không có sức nặng của cô.

“Cơ thể cô.” Bàn tay to lớn vuốt từ mắt cá chân, trượt dọc lên đùi, giọng nói trở nên đáng sợ. "... không giống đang mang thai”

Cao Trữ Tịch nghe đến đứa bé, liền nằm im thít, không dám vùng vẫy.

“Đứa bé đâu?”

“Không phải anh muốn bỏ nó sao? Anh muốn giết chết con, giờ giả bộ hỏi làm gì?” Cao Trữ Tịch lắp bắp hỏi, nhớ đến lý do cô bỏ trốn là vì Mục Anh Húc muốn phá thai.

“Cô phá rồi?” Tròng mắt đen co lại khiến ánh mắt Mục Anh Húc càng trở nên dữ tợn ác độc. Anh nghĩ đứa bé đã mất, liền không giữ được bình tĩnh, tát thẳng vào mặt Cao Trữ Tịch.

Cô không kịp phản ứng nên lĩnh trọn cái tát, khóe miệng tràn ra tơ máu vì cắn phải lưỡi. Cô òa khóc tức tưởi, giãy chân muốn đạp vào bụng Mục Anh Húc.

“Anh đánh chết em đi. Đánh chết em đi. Dù sao anh cũng muốn giết con, anh giết em cùng luôn đi”

Mục Anh Húc bá đạo giữ chặt chân tay cô, luồn tay vào nách nhấc bổng cơ thể, ép cô ngồi dạng trên trên đùi, mặt đối mặt với anh.

“Cao Trữ Tịch! Nghe cho rõ đây. Cô làm mất con của tôi. Cô sẽ không thể trốn thoát nếu chưa đền bù bằng việc sinh một đứa trẻ khác”

“Đền bù?” Cao Trữ Tích chống tay lên ngực anh, chân dạng ra đầy lặng lơ, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt nhem nước mắt, sửng sốt tưởng bản thân nghe lầm.

“Đúng! Cô sẽ phải đền bù đến khi nào hoàn hảo sinh một đứa bé khỏe mạnh. Đứa bé sẽ giao cho Trữ Mộc nuôi dưỡng.”

Cao Trữ Tịch kinh hãi trước yêu cầu khủng khiếp ngang ngược này. “Anh muốn em sinh con cho Cao Trữ Mộc nuôi? Mục tiên sinh, anh thật độc ác. Anh không có tình cảm với em, không thương con của chúng ta, anh cần đứa bé để làm gì... Chúng ta đã ly hôn, không còn bất cứ ràng buộc nào, em cũng không tìm đến làm phiền anh, tại sao anh lại đối xử với em như vậy.”

Tiếng nức nở tang thương của Cao Trữ Tịch văng vọng khắp buồng xe.

“Nếu cô muốn trốn khỏi tôi thì đây là cơ hội duy nhất”

Trái tim Cao Trữ Tịch tan vỡ, những kỷ niệm đơn phương của cô nát vụn trước sự tàn ác của Mục Anh Húc. Tổn thương lớn đến mức nước mắt không còn muốn rơi.

“Anh thật tàn nhẫn. Anh giữ lại đứa bé để hành hạ tâm trí em đúng không? Mục tiên sinh, anh có còn là con người không? Loại người tàn ác như anh chắc chắn đã giở thủ đoạn hãm hại Ôn Thể khiến Ôn gia xảy ra chuyện. Anh đã làm gì Ôn Thế?”

Mục Anh Húc thấy cô dù đau khổ cũng quan tâm người đàn ông khác, lời nói thoát ra khỏi miệng càng giá buốt khắc nghiệt.

“Làm gì? Dĩ nhiên là tôi đến thăm ôn lão gia, đích thân nói với ngài ấy cháu trai Ôn Thế tài giỏi của ngài đang sống cùng một phụ nữ có thai. Cao Trữ Tịch, cô thấy bản thân có ghê tởm để tiện hay không, khi mà Ôn lão gia biết cháu trai sống với loại kỹ nữ như cô liền nhồi máu cơ tim, đổ bệnh chết ngay sau đó. Con người rác rưởi như cô sống chỉ làm hại người khác.”

Nước mắt cạn kiệt, Cao Trữ Tịch tát vào khuôn mặt ngạo mạn khát máu của Mục Anh Húc.

“Mục Anh Húc, anh khiến tôi ghê tởm”.

Mục Anh Húc nghiêng mặt sau cái tát, chiếc lưỡi liền khóe miệng, cảm nhận vị rỉ sét ngọt lịm. Bàn tay anh vuốt ve chiếc cổ thon gầy mảnh dẻ, chỉ cần anh dùng sức là nó gãy ngay lập tức. Sự ngoan độc hung tợn từ người anh được phóng thích, ôm gọn cơ thể Cao Trữ Tịch.

Bất ngờ, Mục Anh Húc vật ngửa cổ xuống chiếc ghế da mềm, áp cơ thể xuống, lạnh lẽo nói.

“Cô có tin, chỉ cần một động tác của tôi, sinh mạng cô sẽ biến mất trên cõi đời này. Vĩnh viễn.”

“Em tin. Mục tiên sinh, em luôn tin anh có trăm nghìn cách khiến em sống không bằng chết”

Bao nhiêu năm qua ném trọn vẹn áp lực hung ác từ Mục Anh Húc, chưa từng thấy anh thay đổi, giờ phút này cô hoàn toàn thất vọng. Ảo tưởng về tình yêu, mơ ước về một mái ấm được anh che chở, trong khoảng khắc này đã bị chính tay Mục Anh Húc giết chết.

Cao Trữ Tịch hít một hơi thật sâu, giọng nói vẫn nhu mỳ mềm mại nhưng không còn nồng đậm yêu thương.

“Mục tiên sinh, đứa bé vẫn còn”

Những tia đỏ trong mắt dần tán, Mục Anh Húc luồn tay vào váy cô, áp lên vùng bụng hơi nhô cao.

Những vết chai từ lòng bàn tay thô kệch khiến Cao Trữ Tịch rùng mình. Cô nói thật nhanh, sợ rằng nếu chần chừ sẽ làm quyết tâm của bản thân bị sụp đổ.

“Mục tiên sinh, sau khi em sinh đứa bé, chúng ta không còn liên quan đến nhau”.Chương mới được