Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 36: Cô lựa chọn ai?



Bước bào phòng riêng trong khách sạn, Uông Trữ Hạ sững sờ.

Ôn Thế, người đáng lẽ phải ở nước ngoài, giờ đây lại ngồi cùng Chủ tịch Vương?

Nhìn thấy Uông Trữ Hạ và Mục Anh Húc, Ôn Thế cũng ngạc nhiên. Hắn ta chỉ biết rằng ông Vương có một buổi thảo luận hợp tác tối nay, nhưng hẳn không rõ thông tin đối tượng hợp tác.

Sau quãng thời gian xa cách, Ôn Thế không nghĩ sẽ gặp Uông Trữ Hạ trong tình cảnh này. Hắn nhìn cô xinh đẹp trong bộ trang phục đắt tiền, nhu mì bên cạnh Mục Anh Húc mà thấy chua chát trong lòng.

Không nhẽ duyên số của hai người này chưa hết?

Mục Anh Húc như không bị ảnh hưởng gì, lịch sự bắt tay với Chủ tịch Vương.

“Ông Vương, lâu rồi không gặp." Rồi anh lơ đãng nhìn sang Ôn Thế “Đây không phải Ôn thiếu gia nổi tiếng của Ôn gia sao? Tôi không biết buổi hẹn hôm nay có cả anh.”

Ông Vương không thấy lời nói ẩn ý của Mục Anh Húc, đơn giản giải thích. "Ôn thiếu là bạn của tôi. Mục tổng cũng biết tôi bị gout đúng không? Là anh ta từng phẫu thuật giúp tôi. Sau khi xuất viện, anh ta cấm tôi không được uống rượu. Hôm nay biết tôi có buổi giao tiếp xã hội, nên đặc biệt chạy đến giám sát tôi, ha ha.”

Nhờ giọng điệu thoải mái của ông Vương, bầu không khí dịu đi rất nhiều. Mọi người ngồi vào bàn, Uông Trữ Hạ không thể ngồi cạnh ông Vương nên vị trí ngồi của cô rất khó xử. Bên phải là Mục Anh Húc lạnh lùng, bên trái là Ôn Thế nhìn chằm chằm.

Bữa ăn vô cùng xấu hổ, cơ thể Uông Trữ Hạ luôn căng thẳng, não cô hoàn toàn trống rỗng đến nỗi thậm chí còn không nghe thấy Mục Anh Húc gọi cô.

"Ninh Hạ?" Mục Anh Húc đá nhẹ chân cô dưới bàn khiến Uông Trữ Hạ tỉnh táo trở lại. “Đưa hợp đồng cho Chủ tịch Vương.”

Mục Anh Húc không vui nhìn cô, liếc mắt qua Ôn Thế và hiểu rõ nguyên do sự thất thần thiếu tập trung của cô Uông Trữ Hạ vội vàng lấy hợp đồng đã được chuẩn bị trước, hai tay đưa ông Vương.

Trong một thoáng cô chạm phải ánh mắt Ôn Thế. Sự da diết nhớ nhung xen lẫn trách móc trong đó khiến cô áy náy vì tối nay đi cùng Mục Anh Húc. Cô vẫn luôn viết anh không thích Mục tổng.

Uông Trữ Hạ cắn môi, muốn chạy ra ngoài hít thở không khí. Cô cúi đầu xin phép Mục Anh Húc. “Mục tổng, tôi xin phép đi rửa tay."

Đứng trước gương trong phòng vệ sinh, Uông Trữ Hạ thở dài. Người không tìm kiếm cô là Ôn Thế, người ra nước ngoài không nói lời tạm biệt là Ôn Thế. Người có quyền trách móc phải là cô.

Nhưng sau khi cô nhận nhiều trang phục đắt tiền từ Mục Anh Húc, cô lại thấy chột dạ trước ánh mắt của Ôn Thế.

Cô bị làm sao thế này? Cô không phản bội vị hôn phu của mình, nhưng cảm xúc lo lắng như người có tội, khiến cô không thoải mái.

Phải mất một thời gian dài để bình tĩnh lại, ngay khi Uông Trữ Hạ vừa bước ra cửa đã bị chặn lại. Một cánh tay mạnh mẽ kéo tuột cô vào trong, ấn mạnh cô vào cánh cửa phòng vệ sinh.

"Mục tổng? Ngài làm gì vậy?" Uông Trữ Hạ ngạc nhiên trước người vừa xuất hiện.

Mục Anh Húc không trả lời cô, chống tay lên cửa, vây cô vào trong lòng, nhả chậm từng chữ. "Cô lo lắng khi ngồi cạnh vị hôn phu của mình?"

"Tôi.."

“Thái độ của hai người khiến tôi nghi ngờ. Cô thực sự yêu Ôn Thế?" Giọng Mục Anh Húc khẽ run lên, hồi hộp chờ câu trả lời.

Giọng điệu nghi vấn như vậy khiến Uông Trữ Hạ ngơ ngác. Thái độ của cô lộ liễu vậy sao? Nếu Mục Anh Húc cũng nhận ra, liệu Ôn Thế...

Cô thành thật trả lời “Không biết tôi nói với Mục tổng chưa? Thế ca là người thân duy nhất của tôi trên cõi đời này, dù chuyện gì xảy ra giữa chúng tôi, cũng đều có thể giải quyết được.."

Câu nói ngưng ngang khi Mục Anh Húc thô bạo bóp cằm cô, hừ lạnh chế giễu. Câu hỏi lần nữa được nhấn mạnh. "Cô có yêu hắn ta không?"

Uông Trữ Hạ khó hiểu vì cảm nhận được Mục Anh Húc đang tức giận. Cô mơ hồ cảm thấy điều gì đó. Cũng là lần đầu tiên có người kiên trì muốn biết tình cảm thật trong lòng cô.

Nhưng cuối cùng cô chỉ nói. “Nó có quan trọng không?”

"Có quan trọng" Mục Anh Húc cúi xuống gần, thổi hơi vào tai cô, mỗi chữ nói ra như móc câu móc lấy tim cô. “Chỉ cần cô nói không yêu hắn ta, tôi lập tức đưa cô rời khỏi đây."

Đôi mắt của Mục Anh Húc cực kỳ nghiêm túc. Uông Trữ Hạ thật không thể tin được, bối rối rụt vai lại.

Nhưng chỉ trong vài giây, cô cười nhẹ, đẩy người Mục Anh Húc, kéo giãn khoảng cách nguy hiểm. “Mục tổng, tôi rất cảm kích khi nghe điều này. Nhưng chắc anh hiểu lầm rồi. Không có chuyện gì xảy ra giữa chúng tôi. Chúng ta rời buổi tiệc khá lâu, nên quay lại."

Nói xong, cô cúi người lách khỏi cánh tay anh, mở cửa đi nhanh ra ngoài. Ở nơi Mục Anh Húc không nhìn thấy, khuôn mặt cô đỏ ửng, tim đập nhanh dồn dập. Không biết Mục Anh Húc xuất phát từ tư tâm gì khi muốn giúp cô rời khỏi đây, tránh khỏi tình thế khó xử, cũng đủ khiến cô cảm động.

Hóa ra Mục tổng cũng không phải dạng người lạnh lùng vô tình như lời đồn.

Hợp đồng được ký kết suôn sẻ, và bữa ăn kết thúc sớm hơn dự kiến.

Trước khách sạn, ông Vương tạm biệt đi trước, Uông Trữ Hạ không dám nhìn Ôn Thế, đi thắng đến xe Mục Anh Húc.

“Nhanh chân lên!" Mục Anh Húc hối thúc.

Uông Trữ Hạ cúi đầu muốn chui vào xe thì cổ tay cô bị Ôn Thế nắm lấy. Cô quay lại và bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh.

“Hạ Hạ, em muốn rời đi mà không nghe lời giải thích của anh?”

“Em hôm nay hơi mệt, có thể.."

"Tôi bảo lên xe!" Mục Anh Húc tức giận quát lên, át lời cô. Anh luôn là người có ít kiên nhẫn.

Thái độ của Mục Anh Húc khiến Ôn Thế tức giận, hắn gắn giọng bực bội. “Mục tổng, anh đừng quát nhân viên của mình như thế. Cảm ơn anh đã có nhã ý đưa cô ấy về. Hiện tại anh có thể rời đi, tôi sẽ lo cho vị hôn thê của mình."

Cảm thấy bầu không khí đầy thuốc súng, Uông Trữ Hạ vội vàng kéo tay Ôn Thế ra hiệu.

Mục Anh Húc cười khẩy, không bận tâm đến thái độ của Uông Trữ Hạ, thô lỗ gạt tay hai người ra, nhìn thẳng Uông Trữ Hạ và hỏi một cách bướng bỉnh "Cô lựa chọn ai?"

Câu hỏi của Mục Anh Húc rất dễ gây hiểu lầm, Uông Trữ Hạ không muốn làm mất mặt Ôn Thế, cũng muốn giữ khoảng cách với Mục tổng, nên nhẹ nhàng kiên định nói. “Mục tổng, đã hết giờ làm việc. Tôi có thể tự về nhà, cảm ơn lòng tốt của anh.”

Hơi thở của Mục Anh trở nên nặng nề, nhưng cuối cùng anh ta chỉ trừng mắt nhìn cô, ngồi vào xe, rồi lao vút đi với tốc độ chóng mặt.

Nhìn theo chiếc xe, Uông Trữ Hạ cảm thấy một cảm giác kỳ lạ trong lòng cô. Mãi đến khi Ôn Thế kéo cơ thể cô, cô mới hoàn hồn.

“Hạ Hạ, gần đây em sống ở đâu?" Ôn Thể nói ra câu hỏi đã dồn dén trong lòng, hắn không thích ánh mắt vừa rồi cô nhìn theo Mục Anh Húc, muốn dùng đề tài khác để lôi kéo sự chú ý.

“Bây giờ anh mới hỏi em, có hơi muộn không?" Uông Trữ Hạ tức giận lườm hắn.

Ôn Thế vui mừng trước thái độ không bài xích của cô, vội vàng ôm cô thật trân trọng.

"Xin lỗi, Hạ Hạ. Là anh kém cỏi khiến em chịu nhiều ấm ức. Anh sau khi biết tin tức của em, đã muốn nhanh chóng đến tìm em. Nhưng mẹ anh đưa ra điều kiện để bà chấp nhận em là con dâu Ôn gia, anh phải thành công trong sự nghiệp, tạo dựng được như yêu cầu của bà thì chuyện tình cảm của chúng ta sẽ không bị ngăn cấm. Việc ra nước ngoài cũng là sắp đặt của bà, anh rất lo lắng cho em nhưng vì tương lai được ở bên em, anh không còn lựa chọn nào khác."

Ôn Thể nói với Uông Trữ Hạ tất cả những điều này, chỉ mong cô có thể tha thứ cho anh.

“Thế ca, người phải xin lỗi là em.”

Lời xin lỗi đột ngột của Uông Trữ Hạ khiến Ôn Thế bất ngờ, anh hơi đẩy người cô ra, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng lắng nghe cô nói.

"Ba năm qua, người luôn kéo chân sau Thế ca chính là em. Em biết Thế ca là một người có tài năng, rất nhiều cơ hội đến với anh nhưng vì muốn sát cánh bên em trong các cuộc phẫu thuật, rồi đôn đốc em học hành thi cử, anh đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội thăng tiến trong công việc...

"Hạ Hạ, không phải như thế."

Ôn Thế quát to, bóp nghiến hai cánh tay Uông Trữ Hạ, đau lòng nói. "Không có gì là bỏ lỡ hết. Em quan trọng hơn mọi thứ. Anh thích ở bên em, thích cùng em học, thích cùng em đi dạo phố, mọi thứ chỉ cần là em đều quan trọng với anh. Nên anh không bao giờ cần lựa chọn khi quyết định."

Còn mẹ anh thì sao? "

Uông Trữ Hạ hỏi Ôn Thế và nhận ra cơ thể hắn khựng lại, ánh mắt thoáng dao động.

“Thế ca, em quan trọng với anh, nhưng anh cũng quan trọng với mẹ anh." Cô thở dài, giọng buồn bã. “Chúng ta đều hiểu mọi việc bà làm đều vì yêu thương anh. Em có thể làm gì với một người luôn đặt anh lên trên mọi thứ?”