Giấm Nghiện

Chương 42: Say rượu (thượng)



"Không phải chứ Khinh Ca! Vừa rồi phòng nhân sự gọi điện thoại cho ta nói ngươi muốn đuổi Hiểu Quang?"

Lạc Phỉ rất nhanh liền tới văn phòng của Liễu Khinh Ca, cũng rất nhanh ở trước mặt Liễu Khinh Ca chất vấn nàng.

"Đúng vậy."

Liễu Khinh Ca cũng thẳng thắng thừa nhận, Lạc Phỉ tức khắc cương tại chỗ, Trương Hiểu Quang mới đến hai tuần, hơn nữa lớn lên soái, người lại hảo, năng lực chuyên nghiệp cũng không tồi, Lạc Phỉ làm thế nào cũng không tưởng tượng được Liễu Khinh Ca sẽ vì cái gì muốn đuổi hắn.

"Vì cái gì a?"

Lạc Phỉ cúi người tiến lên, nửa híp mắt muốn từ thần sắc Thái Sơn có sập ở trước mặt cũng không loạn của Liễu Khinh Ca nhìn ra chút manh mối gì đó, chính là... Cái gì cũng nhìn không ra.

"Hắn lớn lên soái..."

Liễu Khinh Ca nói đến đây, dừng một chút, nhìn Lạc Phỉ đang muốn nói gì đó, lập tức liền cắt đứt người nọ.

"Quá hấp dẫn ánh mắt người nhìn, hơn nữa hôm nay Ngữ An nhìn hắn sững sờ rất lâu."

Lạc Phỉ vừa nghe, đột nhiên cảm thấy phảng phất có chút chua, giống như đáy lòng ghen tuông của Liễu Khinh Ca cách không truyền đến trên người mình.

Đột nhiên thấy may mắn... Chính mình thật sự không cùng Hoa Ngữ An phát sinh cái gì, bằng không... Lạc Phỉ không dám tưởng tượng chính mình còn có thể tồn tại hay không...

"Không... Không phải, Khinh Ca, cũng không thể công tư không phân minh như vậy, đúng không, Hiểu Quang hắn năng lực chuyên nghiệp thực không tồi."

Lạc Phỉ còn đang khuyên bảo, rất sợ Liễu Khinh Ca từ biểu tình bình tĩnh kia sẽ lại nói ra cái gì kinh thế hãi tục.

"Nhưng hiện tại ta thay đổi chủ ý."

Liễu Khinh Ca nhàn nhạt nói một câu, đôi mắt vẫn luôn dừng ở trên notebook, thập phần nghiêm túc, không biết đang xem cái gì, sau đó nhếch lông mày đẹp nhìn về phía Lạc Phỉ, trong mắt hiện lên tính kế làm Lạc Phỉ cảm thấy có vài phần sởn tóc gáy.

"Ngươi muốn làm gì?"

Lạc Phỉ thân mình lui về sau, ánh mắt người này giống như sẽ ăn thịt người, tổng cảm thấy tới gần nàng liền sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không còn!

"P thị không phải có cái hạng mục cần một thiết kế sư sao?"

Lạc Phỉ tìm tòi hạng mục trong đầu mình, P thị đích xác cần một nhà thiết kế, hơn nữa yêu cầu qua nơi đó ít nhất là nửa năm, chính mình cũng cần chọn một ngày để qua đi nhìn xem, từ từ... ý tứ của Liễu Khinh Ca là?

"Ngươi muốn đem hắn điều qua bên đó?"

Hạng mục ở P thị là cái khổ sai, bởi vì yêu cầu của giám đốc hạng mục rất cao, đã buộc hai nhà thiết kế phải quay trở về, mà Liễu Khinh Ca cũng đã hạ lệnh để Lạc Phỉ tự mình qua đi nhìn xem, cũng sẽ điều phái một người qua, có vẻ người Liễu Khinh Ca muốn điều phái đi chính là Trương Hiểu Quang.

"Ân."

Liễu Khinh Ca nhẹ nhàng lên tiếng, khóe miệng gợi lên một mạt tươi cười, này xem như sung quân nơi biên cương a, Lạc Phỉ nhớ tới bộ dạng cần cù của Trương Hiểu Quang kia, lớn lên lại đẹp, trong lòng không tha a!

"Khinh Ca ngươi xem, người ta mới đến hai tuần, ngươi liền đem người sung quân nơi biên cương, này không được tốt a!"

Lạc Phỉ vì Trương Hiểu Quang cầu tình, bộ phận thiết kế nội thất đã thật lâu không có người lớn lên đẹp mắt như vậy, như vậy đi mất, sợ là các tỷ muội đồng sự sống không nổi a.

"Ngươi không phải nói hắn năng lực chuyên nghiệp rất mạnh sao?"

"Ách..."

"Hắn đi đến P thị chính là thiết kế chủ quản do tổng công ty phái qua."

"Ách..."

"Mới nhập chức hai tuần, liền thăng chức tăng lương... Sợ là không phải ai cũng có được loại đãi ngộ này đi?"

"Ách..."

"Nếu hắn không muốn đi, vậy đuổi."

Liễu Khinh Ca nói ra lời tàn nhẫn, nàng luôn luôn không thích cùng cấp dưới đàm phán, rốt cuộc thực quyền là ở trong tay nàng, mà nàng chỉ cho hai con đường, đường đi cũng thập phần rõ ràng.

"Ách..."

Lạc Phỉ mồ hôi lạnh chảy ròng, Liễu Khinh Ca yêu tinh này đem Trương Hiểu Quang sung quân nơi biên cương, còn không phải là để cho Tiểu Hoa Tử không nhìn thấy nữa sao? Còn không phải là đem nhân tố gây bất an diệt trừ đi sao, còn nói đạo lý lớn nhỏ cái gì, hảo a, nàng không nói lại nàng ta, nếu nàng ta đã quyết định, chuyện mình có thể làm chính là khuyên Trương Hiểu Quang đi P thị, Trương Hiểu Quang cũng chỉ có một con đường này là có thể đi thôi.

"Phụt ——"

Lạc Phỉ phụt cười, khó mà thấy được một mặt tính tình trẻ con cố chấp của Liễu Khinh Ca, nàng nhất thời nhịn cười không được.

Liễu Khinh Ca giương mắt nhìn về phía Lạc Phỉ, bất mãn nói: "Còn có chuyện gì?"

Lạc Phỉ nhìn bộ dạng ra vẻ trấn định kia của Liễu Khinh Ca, liền cười càng lớn hơn.

"Ngươi ghen lên, thật sự hảo đáng yêu, ha ha ha ha!"

Lạc Phỉ thấy qua Liễu Khinh Ca trước nay đều là nhàn nhạt, không thể tưởng tượng được chỉ một Hoa Ngữ An, ghen a sinh khí a tính trẻ con a tất cả đều xuất ra, cái này làm cho nàng không thể không cười!

Liễu Khinh Ca nửa híp mắt đẹp, khóe miệng gợi lên một mạt ý cười nghiền ngẫm, Lạc Phỉ vừa thấy, nháy mắt tiếng cười ngừng lại, ngay cả khóe miệng cũng cứng đờ.

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"

Thời điểm Liễu Khinh Ca lộ ra nụ cười này đối với mình, khẳng định không có chuyện tốt lành gì, Lạc Phỉ biết chính mình không nên trêu vào.

"Ngày mai ta cùng Ngữ An đi D thị đi công tác, trong nhà tiểu ngoan liền nhờ ngươi."

Lạc Phỉ vừa nghe, cả người đều hóa đá, nàng biết Liễu Khinh Ca nuôi một con mèo, hơn nữa sủng như bảo bối, nhưng nàng không nghĩ tới có một ngày chính mình sẽ bị tiểu ngoan bảo bối này đạp lọt hố a!

"Khinh Ca... Ngươi cũng biết, ngẫu nhiên tiếp xúc với mèo còn có thể, nhưng nếu tiếp xúc nhiều, ta sẽ dị ứng..."

Lạc Phỉ khó xử, nàng thích chó thích mèo, nhưng da nàng bị dị ứng, ngày thường chỉ là sờ sờ chúng nó thì được, nếu nuôi, sợ là sẽ ngứa chết.

"Liền ba ngày, lần trước giúp ngươi giải vây, Cố Phiên Vũ sợ là sẽ ghi hận trong lòng đây..."

Liễu Khinh Ca làm bộ thở dài, Lạc Phỉ hít ngược một hơi khí lạnh... Người này nhắc thêm nợ cũ a! Được, nàng thua!

"Được được được! Ai bỉu ngươi là Liễu Khinh Ca!"

Lạc Phỉ từ nhỏ đến lớn đều đấu không lại Liễu Khinh Ca, Liễu Khinh Ca luôn có thể nghĩ ra được biện pháp đối phó với mình, không thể không nói, con người phúc hắc thật đáng sợ!

Lạc Phỉ bị thua mà chạy, Liễu Khinh Ca nhìn bóng dáng mất tinh thần của Lạc Phỉ, không nhịn được cảm thấy mỉm cười.

Thật vất vả tha tới giờ tan tầm, Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An tính toán ra ngoài ăn bữa tối rồi mới về nhà, Hoa Ngữ An bỗng nhiên nhớ tới một việc xảy ra trong hôm nay.

"Cái kia... Khinh Ca, Trương Hiểu Quang thật sự bị đuổi?"

Nàng chỉ là tò mò, Lạc Phỉ cùng Liễu Khinh Ca ở trong phòng hàn huyên lâu như vậy, cũng không biết cuối cùng vận mệnh của Trương Hiểu Quang ra sao.

"Ngươi thực để ý?"

Liễu Khinh Ca nhếch một bên lông mày, trong tay quấy cà phê, ánh mắt nhìn Hoa Ngữ An cũng không biết đang suy nghĩ cái gì...

"Không... Không phải, chỉ là tò mò."

Hoa Ngữ An lập tức phủ nhận, nàng cảm thấy nếu nàng nói người đẹp như vậy bị đuổi thật quá đáng tiếc, nhất định sẽ nhấc lên ngàn tầng phong ba.

"Lạc Phỉ nói hắn năng lực chuyên nghiệp không tồi, ta điều hắn đi P thị tôi luyện."

Nghe được Liễu Khinh Ca nói như vậy, Hoa Ngữ An cũng yên tâm, sau đó lại cảm thấy đáng tiếc, về sau sợ là rất khó nhìn thấy được người đẹp như vậy.

"Ngươi thoạt nhìn... Tựa hồ cảm thấy thực đáng tiếc?"

Liễu Khinh Ca khóe miệng gợi lên một độ cong nguy hiểm, Hoa Ngữ An vừa thấy sợ tới mức cái muỗng đang quấy cà phê trong tay rớt ra, đụng vào thành ly, phát ra tiếng vang thanh thúy.

"Không có."

Hoa Ngữ An tâm cảm thấy nghĩ mà sợ, người này chẳng lẽ có thuật đọc tâm?

Một bữa cơm bên trong ít ỏi vài câu nói chuyện phiếm cuối cùng cũng kết thúc.

Ngày hôm sau, Hoa Ngữ An đặt hảo vé máy bay sáng sớm, hai người dậy thật sớm, bay đi D thị, sau khi tới lập tức buông hành lý, đi đến phòng bổ sung giấc ngủ dưỡng nhan, dù sao buổi tối mới gặp cục trưởng D thị, Liễu Khinh Ca cũng khó có khi cho chính mình lười biếng một chút, Hoa Ngữ An tự nhiên cũng lười biếng theo.

Lần này Hoa Ngữ An đã học thông minh, không có đặt nhầm phòng giường đôi nữa, mà đặt phòng hai giường đơn, đồng dạng sai, nàng không muốn phạm hai lần.

Thời điểm Hoa Ngữ An tỉnh lại lần nữa, đã là buổi chiều, Liễu Khinh Ca hiển nhiên dậy sớm hơn một chút so với nàng, đã tắm xong, còn đang trang điểm.

Chờ hai người chỉnh đốn hảo dung nhan xong, liền đến nhà ăn dưới lầu của khách sạn ăn cơm trưa, lấp đầy bụng trước.

"Bữa tiệc đêm nay sẽ uống không ít rượu, trước đó nhớ rõ ăn nhiều một chút, bằng không sẽ tổn thương dạ dày."

Lúc trước Liễu Khinh Ca thường thường tham dự một ít tiệc rượu, nhưng trước đó đều không có hảo hảo ăn cơm, làm cho dễ say lại còn tổn thương dạ dày, bệnh bao tử của nàng chính vì vậy mà có.

"Ân, đã biết."

Hoa Ngữ An vừa nghe đến uống rượu liền run bần bật, thứ nhất nàng tửu lượng không tốt, thứ hai nàng sợ chính mình uống say phát điên làm hỏng đại sự, thứ ba nàng chính là sợ xấu mặt trước mặt mọi người hát "Chinh Phục".

"Nếu uống không được, cũng đừng uống biết không?"

Liễu Khinh Ca còn đang dặn dò, nàng nhớ tới lần trước Hoa Ngữ An uống say xong liền liên tiếp cười vui tươi hớn hở, khiến cho nàng không khỏi lo lắng, liền sợ nàng sẽ làm hỏng việc.

"Ân, đã biết."

Hoa Ngữ An ứng hạ, nhưng mà nàng sao có thể nhẫn tâm nhìn Liễu Khinh Ca bị mời rượu còn chính mình nửa điểm đều không thể giúp được, trong lòng liền có quyết định.

Buổi tối, Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An ăn cơm xong, uống chút sữa bò, liền một đường đi đến ghế lô đã đặt trước ở một nhà ăn trong khách sạn lớn, bên trong ngồi ba nam hai nữ, thêm Hoa Ngữ An cùng Liễu Khinh Ca, tổng cộng bảy người.

Mọi người đều là người ở trên thương trường cùng quan trường lăn lộn nhiều năm, chào hỏi nhau xong, không có vội nói chuyện hạng mục, tâng bốc nhau một phen, kính vài chén rượu, rồi mới bắt đầu tiến vào đề chính.

"Lần trước Liễu tổng tới còn mang theo Lạc tổng, hiện tại thay đổi thành trợ lý cũng là một mỹ nữ a!"

Một nam nhân trọc đầu, còn thêm một cái bụng bia lớn mở miệng trước, Lý cục trưởng là vai chính của ngày hôm nay, Liễu Khinh Ca hôm nay chính là muốn cùng hắn kết cái quan hệ, để hạng mục có thể tiến hành thuận lợi, nhưng ánh mắt của hắn nhìn về phía Hoa Ngữ An, làm Liễu Khinh Ca thập phần không thích.

"Mang tới để thấy Lý cục trưởng, đương nhiên phải đẹp mắt, ngươi nói đúng không Lý cục trưởng?"

Liễu Khinh Ca vẫn là cười khẽ nói chuyện, trong mắt không có lộ ra một tia bất mãn nào, Lý cục trưởng cười đến thoải mái, lại khuyên mọi người vài chén rượu, Hoa Ngữ An chỉ uống hai chén rượu nhỏ, đã cảm thấy có chút choáng váng đầu.

Một bữa tiệc trải qua hơn phân nửa, Lý cục trưởng vẫn luôn mời rượu, mọi người đều uống rượu, còn Liễu Khinh Ca luôn là cố ý vô tình đè lại chén rượu của Hoa Ngữ An, không cho nàng uống nhiều.

"Liễu tổng hảo tửu lượng, tới, lại uống một chén!"

Lý cục trưởng lại rót một ly đầy cho Liễu Khinh Ca, Liễu Khinh Ca uống đến hai má đỏ bừng, ánh mắt bắt đầu mê ly lên, Hoa Ngữ An biết Liễu Khinh Ca đã có chút men say, thời điểm nàng nhìn thấy Liễu Khinh Ca đang muốn tiếp nhận chén rượu, trong đầu bỗng nhiên có cái gì bị chặt đứt, mượn rượu lá gan cũng lớn hơn ở trước mặt Liễu Khinh Ca đoạt lấy chén rượu.

"Có thể nhận thức Lý cục trưởng thật là vinh hạnh của ta, tới, Lý cục trưởng, một ly này để ta!"

Hoa Ngữ An cái gì cũng không cảm giác được, chỉ khi chính mình nuốt vào chất lỏng màu hổ phách kia, mơi cảm giác được yết hầu nóng như bị lửa đốt.

Liễu Khinh Ca vừa thấy, ở dưới bàn lôi kéo Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An lại không có đáp lại nàng, Lý cục trưởng nhìn Hoa Ngữ An hào sảng như thế, lại nói: "Hảo! Ta cũng kính ngươi một ly!"

Lý cục trưởng uống xong, lại cho Hoa Ngữ An một chén rượu khác, nói: "Uống!"

Thời điểm Liễu Khinh Ca cúi người muốn cướp, Hoa Ngữ An nhanh tay lẹ mắt cầm lấy ly rượu mà Lý cục trưởng đẩy lại đây uống một hơi cạn sạch.

Thường xuyên qua lại, Hoa Ngữ An vì Liễu Khinh Ca chắn không ít rượu, nhưng vì tiếp tục giúp Liễu Khinh Ca chắn rượu, nàng cường chống đỡ tinh thần, nàng không cho phép chính mình mất đi ý thức.

Cuối cùng Lý cục trưởng uống đến vừa lòng, đáp ứng bật đèn xanh cho hạng mục này, cũng sẽ hỗ trợ nhiều hơn, lúc này bữa tiệc mới kết thúc.

Hoa Ngữ An đi phía trước, vào toilet trước, sau đó ra đến ngoài cửa đón chút gió, lúc này mới tỉnh rượu một ít, nàng liền có chút bước chân không xong mà cùng Liễu Khinh Ca quay về khách sạn.

"Hoa Ngữ An, ta không phải đã nói ngươi đừng uống nhiều như vậy rồi sao?"

Liễu Khinh Ca thực tức giận, nhưng vừa rồi ở bữa tiệc nàng không thể phát tác, hiện tại thấy bộ dạng say khướt của người nọ, lúc này mới bắt đầu tính sổ.

"Ta... Ta... Ta không thể để ngươi uống nhiều như vậy, dạ dày không tốt..."

Hoa Ngữ An ý thức vẫn còn thanh tỉnh, nhưng đầu lưỡi không chịu khống chế mà thắt lại, thân thể cũng không xong, ở trên xe cũng chỉ có thể dựa vào người Liễu Khinh Ca, ngửi được hương vị trên người Liễu Khinh Ca trộn lẫn với hương rượu cảm thấy thật dễ ngửi.