Gái Một Đời Chồng

Chương 28



Lành suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng:

- Em mời chị vào nhà...

Thu đảo mắt nhìn Lành từ trên xuống dưới:

- Tôi không vào đâu. Tôi về đây. Nhờ cô gửi lời chào hỏi của tôi đến anh Dũng...

Nói rồi Thu bước lên ô tô đi thẳng, Lành đóng cổng quay vào nhà. Thấy Cốm đang ngồi ở ghế sofa đợi mình:

- Cốm muốn ăn gì? Cô Lành làm nào? Cô mới học được vài món ngon lắm...

Cốm lừ lừ cúi đầu xuống, nghĩ sao lại ngẩng đầu lên trả lời:

- Có phải cô thích bố cháu không?

Lành đờ người, miệng lắp bắp:

- Sao cháu lại hỏi thế?

- Cốm: Cô cứ trả lời cháu đi...

Lành không biết lúc này nên nói gì cho phải. Tuy rằng khi xác định yêu Dũng, chuyện đối mặt với Cốm không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra. Nhưng trăm ngàn lần không ngờ, nó lại đến nhanh vậy...

Bên này Cốm nhìn Lành chằm chằm, chỉ chờ một câu nói. Lành biết mình không thể dấu diếm mãi được, nhẹ nhàng gật đầu:

- Cô thích bố Dũng...

Cốm như bất động:

- Rồi cô sẽ lấy bố cháu và sinh thêm em bé?

Lành biết Cốm đang lo lắng điều gì, nhưng tất cả những điều Cốm nói đều có thể xảy ra trong tương lai. Nên quyết định đối diện ngay từ đầu thay vì cứ trốn tránh mãi:

- Cái này cô chưa chắc chắn được, nhưng cô hứa sẽ luôn luôn yêu thương Cốm...

Cốm khóc nức nở, hét lên:

- Cháu không cần. Cô nói dối cháu...

Phản ứng của Cốm quá mạnh mẽ vượt xa kiểm soát của Lành:

- Cốm nghe cô nói hết được không?

- Cháu không nghe. Cháu muốn mẹ cháu cơ..

Vừa nói vừa bịt tai, lắc đầu nguầy nguậy. Đeo balo chạy lên phòng, đóng sập cửa lại...

Lành nhìn theo Cốm mà lòng nặng trĩu...

Mẹ Dũng nghe tin Thu về, gọi điện cho Dũng liên tục:

- Mẹ đừng làm phiền con nữa, mẹ có biết con còn bao nhiêu công việc đang chờ không?

Mẹ Dũng gắt lên:

- Mày không chịu về nhà, thì tao phải gọi cho mày chứ. Cái thằng bất hiếu này, đẻ ra mày chỉ đau đầu tao...

- Con sẽ tắt mát máy nếu mẹ còn nói thế này...

- Mày biết con vk cũ của mày mới về nước chưa?

Dũng cười nhạt:

- Công nhận thông tin của mẹ cũng nhanh thật. Giờ mẹ muốn làm gì? Hay lại định mang tiền sang vứt vào mặt cô ấy...

- Mày ngu lắm con ạ. Hạng người như nó chỉ thích tiền thôi, ban đầu mày đòi cưới nó, tao cũng bảo rồi mà mày có nghe đâu. Không phải vì lúc đó, nó đang mang thai thì tao còn lâu mới đồng ý cho chúng mày lấy nhau...

- Đến bao giờ mẹ mới thôi can thiệp vào cuộc sống của con?

- Thằng Mạnh nó đến công ty làm rồi, mày phải nghe lời tao. Không khéo nó nuốt gọn công ty, thì tao chỉ có nước ra đường...

Mẹ Dũng luôn là vậy, ác cảm đối với Mạnh chưa bao giờ nguôi ngoai....

- Con không quan tâm thì mẹ cũng đừng lo...

- Không nói nhiều nữa, tao hẹn xem mặt cho mày rồi. Cuối tuần sắp xếp thời gian đi với tao. Mày với nó đều xứng đôi vừa lứa, lấy nó về mày chỉ có sướng...

Dũng thực sự cảm thấy bất lực trước mẹ mình:

- Mẹ thôi đi, chuyện của Trang chưa giúp mẹ tỉnh ngộ à? Con là con người, chứ không phải là con rối mà mẹ thích múa thế nào cũng được. Con nhắc lại lần cuối, mẹ còn làm những trò thừa này nữa thì con sẽ trả lại chức giám đốc này cho bố. Mẹ biết tính con trai mẹ rồi đấy, xưa này chưa đùa ai bao giờ đâu...

Dũng tắt máy không còn tâm trạng làm việc, cầm chìa khóa xe phóng thẳng về nhà....

Thấy Lành đợi sẵn ở cổng, khóe môi Dũng bất giác vẽ lên nụ cười. Thì ra đây chính là hơi ấm bình yên mà mình luôn ao ước...

- Nay anh về sớm vậy?

Dũng nháy mắt, trêu Lành:

- Tại anh nhớ em...

Lành hai má đỏ ửng vội vàng quay đi:

- Thôi anh vào nhà, tắm rửa đi còn ăn cơm. Em vừa kho cá, thơm nức mũi luôn. Lúc nãy mẹ Cốm đưa Cốm về rồi anh không phải sang đón nữa đâu...

Nhắc đến mẹ Cốm, nơi dưới lồng ngực Lành tự nhiên khó chịu. Tự nhủ với bản thân bao nhiêu lần phải bỉnh tĩnh, kiên trì nhưng đến cuối cùng vẫn không làm được...

Dũng đoán được phần nào suy nghĩ của Lành. Không nói nhiều, vươn tay kéo Lành vào lòng:

- Anh yêu em bằng thứ tình cảm chân thành nhất. Chỉ cần em không buông tay thì dù thế giới có ngừng quay anh cũng không bao giờ buông tay...

Một câu nói thay cho ngàn lời muốn nói, không hoa mỹ nhưng đủ khiến trái tim đang thổn thức của Lành ngủ yên...

Cả bữa ăn không ai nói với ai câu gì, mọi ngày Cốm cứ ríu rít ngồi bên Lành, nhưng hôm nay lại kéo ghế ngồi cạnh bố:

- Cốm sang cô Lành gỡ cá cho...

- Con không cần...

- Sao nay Cốm lạ thế, mọi ngày con thích ăn cá kho lắm mà...

- ...(Cốm cúi đầu ăn cơm, không trả lời bố)

Dũng cao giọng:

- Cốm nghe bố nói gì không?

Lành với tay bỏ miếng cá vừa gỡ xương vào bát cơm của Cốm....

Cốm đẩy ra, không may cả bát cơm nóng đổ lên tay Lành...

Dũng giật mình, kéo tay Lành qua xem, rồi trừng mắt quát con gái:

- Con có biết mình vừa làm gì không? Tay cô Lành đỏ hết lên rồi kìa...

Cốm sợ hãi, nhưng vẫn bướng bỉnh cãi bố:

- Tại cô ấy gắp cá vào bát con chứ. Con đã bảo không ăn mà...

- Ai dạy con láo toét với người lớn thế?

- Con không láo toét. Cô ấy đồ nói dối...

" Bụp..."

Dũng không chịu nổi sự cứng đầu của Cốm, đẩy mạnh cái ghế định phát mông con gái. Lành choài người ra, ôm cả người Cốm vào lòng:

- Cốm không cố ý đâu. Anh đừng đánh Cốm, tại em trượt tay va vào bát cơm của Cốm thôi...

Cốm đẩy Lành ra:

- Cháu không cần cô bênh...(Nói rồi chạy lên phòng)

Dũng định đuổi theo thì Lành ngăn lại:

- Cốm biết chuyện của chúng mình rồi. Chiều nay con bé vừa hỏi em xong...

- Anh xin lỗi...

- Anh có làm gì đâu mà phải xin lỗi. Cốm đang tuổi lớn, chưa hiểu nhiều chuyện cư xử như này cũng bình thường thôi. Hơn nữa một phần cũng do em, chưa chuẩn bị tâm lí sẵn sàng đối mặt...

- Thôi em lên phòng đi, để anh dọn dẹp cho. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, chuyện gì cũng có cách giải quyết. Phải tin tưởng anh, tin tưởng vào bản thân mình chứ...