Em Chưa Từng Có Ý Định Ngừng Thích Anh

Chương 22: Thừa nhận



Đồ ăn trong hộp vơi đi gần quá nửa, Cố Tiểu Khả dùng khăn lau miệng, cô quay lại nhìn anh. “Anh không ăn?”

Trình Vương nhìn cô nãy giờ, nghe thấy câu hỏi của cô anh mới giật mình tỉnh ngộ. “Đút cho anh.”

Cố Tiểu Khả khựng lại vài giây, trong lòng thầm trách anh nũng nịu, nhưng cô mới là người mang bộ mặt đó, hai má cô phùng lên vẻ không cam tâm nhưng lại đút đồ ăn cho anh rất chu đáo.

Anh không cần biết cô đút cho anh thứ gì, trong mắt anh cũng không nhìn thấy đồ ăn, Trình Vương chỉ nhìn bàn tay nhỏ của cô cùng khuôn mặt ngây thơ khi đút cho anh ăn của cô. Khóe môi khẽ giương lên, anh thấy đồ ăn cô đút món nào cũng ngon cả!

“Hết rồi!” Cố Tiểu Khả khẽ thốt lên nhìn chiếc hộp trống rỗng. Sau đó lại tỏ vẻ ngoài nghi, bình thường khi đi ăn với cô Trình Vương không ăn nhiều như thế, hôm qua ‘vận động’ quá sức nên hôm nay đói sao?

Trình Vương thở một hơi thật dài, chẳng trách lại no như thế, mải nhìn cô nên không để ý đã ăn bao nhiêu thức ăn, cô đút bao nhiêu ăn bấy nhiêu, bụng của anh đã căng cứng rồi.

“Bụng của anh em nên xử lý thế nào đây?” Anh nhìn xuống cái bụng hơi phình ra của mình.

Cô bĩu môi vẻ không quan tâm. “Bụng của anh chứ không phải của em.”

Trình Vương vuốt ve má của Cố Tiểu Khả rồi nheo mắt lại gian manh. “Em phải chịu trách nhiệm với con của chúng ta.”

Bốn từ ‘con của chúng ta’ thốt lên, căn phòng lập tức yên ắng, chỉ nghe thấy tiếng khói nóng giận xì xèo trên đỉnh đầu Cố Tiểu Khả. “Anh đừng có mà liên thiên!”

Tiếp sau đó Cố Tiểu Khả lại phải nghe những tràng cười sảng khoái của anh. Sau khi ăn xong Trình Vương và cô rời khỏi khách sạn, vì thấy cô đi đứng không thoải mái anh liền bế cô, nhắc nhở cô ôm lấy cổ mình thật tình cảm khiến nhân viên khách sạn ai cũng ghen tị mà tụm năm, tụm ba.

“Thả em xuống đi mà…” Cô khẽ rít lên một cái.

“Không thả thì sao?” Anh chọc ghẹo cô.

Cố Tiểu Khả ấm ức không nói lên lời, lại vùi mặt vào ngực anh im lặng.

Sau khi hai người lên xe rời đi, lúc này từ trong bụi cây đi ra một người áo đen đeo kính, người đó mang khuôn mặt dữ tợn, từ từ tháo kính ra rồi gọi điện thoại, bộ dạng lễ phép. “Phu nhân, từ sau đêm hôm qua đến nay thiếu gia và vị tiểu thư đó mới ra ngoài, cả hai đều thay đồ mới, không mặc đồ cũ.”

“Tốt, tốt!” Bạch Dương tán thưởng, khóe môi đỏ giương cao hạ tách hồng trà. Cúp điện thoại rồi bà vẫn không thấy hết hưng phấn.

“Có chuyện gì vui vẻ thế?”

Trình Đế ngồi đối diện, ông cầm tờ báo trong tay, thấy vợ mình có điều gì giấu diếm liền hạ giọng thăm dò.

“Còn có chuyện gì, anh sắp có con dâu rồi, nên vui vẻ một chút, sau này con dâu phải nhìn bộ mặt lạnh lùng của anh sẽ chạy mất!” Bà hất mặt vẻ kiêu hãnh.

“Con dâu?” Trình Đế hạ tờ báo xuống, khuôn mặt mang theo sự tò mò. “Lần trước quản gia Mạc cũng có chuyển lời tới rằng Trình Vương đã có người yêu, nhưng cũng đã quá lâu rồi, có lẽ là chuyện từ một năm trước, ông không thấy Trình Vương có biểu hiện gì lạ liền không để tâm nữa, con trai của ông có lẽ rất ghét phụ nữ rồi! Thật không ngờ hôm nay chính miệng vợ mình lại thừa nhận có con dâu. “Thằng bé lại gây sự bên ngoài?” Ông nhíu mày.

Bạch Dương lắc đầu. “Anh chưa nhìn thấy con bé đó, nhìn mới thánh thiện làm sao, em rất thích. Hôm qua em tác thành cho hai đứa nó rất thành công.”

“Ồ.” Trình Đế kéo dài chữ ồ, sau cùng lại cầm tờ báo lên. “Không ngờ hai mẹ con nhà này lại thông đồng hãm hại con gái nhà lành.”

“Anh biết gì mà nói chứ! Chúng hẹn hò được một năm rồi, Vương nhà chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, anh định để thằng bé cứ ôm công việc cả đời người sao?” Bạch Dương nói bằng giọng yêu thương con trai.

Một năm? Vậy thì ra vẫn là cô gái mà Mạc quản gia nhắc trước đó. Con trai ông xem ra không phải quá vô dụng, vẫn thừa kế được tuyệt chiêu ‘từ từ mà nắm chắc phần thắng’ của ông năm xưa. Trình Đế nhìn vợ mình rồi nhếch miệng, năm xưa để cưa đổ được bà xã, ông cũng phải tốn không ít công sức, cuối cùng cũng phải nhờ đến mẹ của ông nên Trình Đế và Bạch Dương mới được tác thành. Các bà mẹ bây giờ cũng di truyền kỹ năng cho con dâu nhiều quá, vợ của ông vậy mà thực hiện cách này giống hệt mẹ của ông năm xưa.

“Ha ha ha!” Ông bật cười.

“Anh cười cái gì? Thật là!” Bạch Dương trách móc.

Ông bỏ tờ báo xuống ghế đi sang phía vợ mình, ôm lấy vợ mình rồi thỏ thẻ. “Vợ của anh khi tức giận lại càng đẹp.”

Bạch Dương dù vui vẻ nhưng vẫn giãy giụa cho có lệ. “Trình Đế, em nói cho anh hay, anh đã già rồi đấy, em cũng không còn trẻ nữa. Chút nữa con nó về nó lại cười vào mặt! Đi ra!”

Trình Đế cười thêm tươi. “Trong mắt anh, dù em có thành bà lão bảy mươi tuổi thì vẫn giống con gái sắc xuân hai mươi. Đừng chê anh già nữa, sức của anh không thể khinh thường!”

“Con dâu sẽ cười anh!”

“Được, cho con dâu cười!”

“Ha ha!”

Đứng bên ngoài cánh cửa, Trình Vương nhìn đôi vợ chồng ‘son’ bên trong mà khóe môi cong hơn. Hóa ra chuyện này là do mẹ anh sắp xếp, chẳng trách anh lại có được Cố Tiểu Khả nhanh hơn cả dự định, bọn họ bây giờ còn ngầm thừa nhận con dâu sau lưng anh rồi!