Độc Dược Đinh Hương

Chương 6: Tình nhân



Vào buổi sáng ngày thứ năm khi cô còn ở Trung Quốc

" Các con hôm nay định đi đâu nè "

Bọn trẻ đồng thanh đáp

" Công viên ạ "

" Ồ, vậy chúng ta ăn xong thì đi công viên chơi nha "

Hôm nay trời đẹp, tuy là mùa đông nhưng nó cũng có nét đẹp riêng, cùng nhau trượt băng ném tuyết cũng là một thứ giải trí trong những ngày ở nhà nằm lì

Đường Sênh ngắm nhìn bọn trẻ ăn mà vui trong lòng cô ước gì con mình cũng như thế thì tốt biết mấy. Trong lúc nghĩ vu vơ thì điện thoại của cô bỗng reo lên

" Alo "

" Sênh Sênh hả con, là mẹ đây "

" Có chuyện gì sao ạ "

" Con gái, con có thể cho mẹ ít tiền để trả nợ cho cha con được không?"

Khi nghe đến đây mặt cô liền tối sầm lại, cô là người con có hiếu mỗi tháng điều đem hết tiền về nhà chỉ để lại một ít cho mình dùng tháng trước cô vừa mới gửi về vậy mà giờ lại xin nữa cô dù có bán mạng này cũng không biết đủ để cho họ sài không nữa

" Mẹ à, không phải còn vừa mới gửi tiền sao? Con cũng hết tiền rồi "

" Ta biết nhưng mà cha con lại lén lấy tiền đi đánh bạc hết rồi đã thế còn mang một đóng nợ về ta cũng không biết phát làm sao nữa "

" Mẹ nói họ đợi hai ba ngày được không? Hai ba ngày con nhất định sẽ gửi tiền về ngay "

" Được, được. Cảm ơn con ta cảm ơn con "

Cuộc gọi hết thúc cô trầm tư suy nghĩ đây là lần thứ năm rồi. Cô cồng lưng đi làm việc đến việc ngày đêm sắp cũng không xác định được nữa rồi. Hiện tại trong túi cô chỉ còn một ít nhưng cũng không đủ cho số nợ khổng lồ đó

" Mama cần tiền sao? "

Không biết từ lúc nào Sở Noãn Tâm đã đứng ngay phía sau. Cô lau đi nước mắt, tươi cười nói như không có chuyện gì xảy ra

" Không có, con với tiểu Thần ăn xong chưa?"

" Dạ rồi, mama nếu cần tiền thì cứ nói với papa. Papa nhất định sẽ giúp nhưng có điều …"

" Có điều sao?"

" Papa luôn là người sòng phẳng nếu đã cho ai mượn cái gì thì sẽ lấy lại với giá trị mà người mượn "

" Giá trị sao? "

Sở Noãn Tâm ngây thơ nói

" Thí dụ như mama mượn papa 6000 tệ thì papa sẽ không lấy số tiền đó mà thay vào một cái khác "

Cô rơi vào trầm tư suy nghĩ, không biết có nên mượn hay không nữa. Chuyện đau đầu nhất hắn hắn rất ít khi ở nhà, luôn ra ngoài còn nữa nếu có về cũng là đêm khuya tối muộn… nhưng mà người nhà hiện tại đang gặp nạn cô đành phải liều một lần "

Đêm tối cô ngồi ở sofa chờ hắn, nhiều lần ngủ gà ngủ gật nhưng vẫn cố trấn tỉnh lại

Sau nhiều lần như thế cuối cùng cô cũng đã thành công hắn đã trở về nhà rồi

Bốn mắt nhìn nhau

" Em làm gì ở đây?"

Hắn bật đèn lên, nhìn bộ dáng cô lúc này có chút không chịu được, hắn đã rất cố gắng để kiềm chế lại đi làm sớm về khuya nhưng hắn lại tránh không được đêm nay rồi.

" Anh… anh ngồi trước đi tôi có chuyện cần nói"

Hắn nhướng mày, nhưng vẫn ngồi xuống để nghe cô nói

" Anh Sở, tôi biết chúng ta gặp nhau chưa bao lâu nhưng gia đình tôi đang gặp chuyện tôi cũng không biết phải làm sao nữa "

" Em cần bao nhiêu?"

Hả, sao hắn đoán ra nhanh vậy mà cũng đúng có ai đời gặp nhau chưa bao lâu mà vát mặt dầy đi mượn tiền vậy không chứ

" 2…2 vạn "

Mặt hắn vẫn không biến sắc, con số này đối với hắn là con số nhỏ nhưng vẫn muốn xem xem con mình đã kể bản thân mình với cô như thế nào

Đường Sênh thấy không có động tĩnh gì chỉ sợ cô đã xin hơi lố nên nói

" Anh đừng lo tôi sẽ trả sau khi mình có tiền mà "

" Tôi không lo chuyện đó mà là tôi đang suy nghĩ 2 vạn đáng giá ra sao?"

Ha, quên mất lúc sáng tiểu Noãn có nói tiền đối với hắn không quan trọng nhưng người mượn phải trả cái giá tương ứng với nó

" Vậy anh muốn tôi làm gì? "

Hắn nhếch môi lên cười nham hiểm… Nếu trời đã ban cho hắn cô hội vậy hắn cũng sẽ không lãng phí đâu

" Làm tình nhân của tôi một tuần em thấy sao?" "