Độc Dược Đinh Hương

Chương 34: Công kích



Ở phòng làm việc Ninh Hinh đeo kính, những ngón tay mảnh khảnh cầm lấy cây bút máy đen được làm riêng rất tinh xảo hoa văn vô cùng đặt biệt giống như hoa tử đinh hương vậy

Cô đang rất chú tâm làm việc mà không để ý đến có người bước vào, khi giọng nói cất lên cô mới ngước lên nhìn

" Ninh Hinh nghỉ ngơi một tí đi, lại đây ăn chút gì nè "

Nhạc Dương bày những món ăn ngon trên bàn, Ninh Hinh cũng không phàn nàn dù gì cũng không còn gì quan trọng nữa

Ngồi xuống ghế sofa Ninh Hinh không nhìn đồ ăn mà nhìn vào bình hoa trong không kia buộc miệng lên tiếng

" Chị à, lát nữa gọi bên bán hoa đem vài cành tử đinh hương đến giúp em được không? "

Nhạc Dương có chút ngạc nhiên dù sao thì cô cũng không phải là người để ý đến những điều nhỏ nhặt lắm chỉ là cảm thấy lạ

" Em muốn làm gì? "

À, lại vô thức rồi...

" Không có gì, chỉ là thấy nó cô đơn nên muốn tìm người bầu bạn mà thôi "

Nhạc Dương hiểu ý cô nên không hỏi gì nữa, theo lời cô mà gọi đến tiệm bán hoa

Ninh Hinh thì chỉ ăn chút ít, trong đầu cứ suy nghĩ mãi không dứt

Dạ, có phải anh không? Trong lòng em sao cứ rối bời thế này... trái tim thì mong chờ còn lý trí không cho phép... haizzz

Ninh Hinh bỏ đũa xuống, đi đến bàn làm việc kéo trong ngăn kéo ra, lấy một lọ thuốc đưa cho Nhạc Dương

" Chị, cái này lát nữa chị đưa cho Lăng Siêu dùm em, còn đồ ăn đó chị đem đi đi em cảm thấy không khỏe nên không muốn ăn "

Nhạc Dương biết tại sao cô lại như thế, lúc trong thang máy đã vậy bây giờ cũng thế có lẽ do hình bóng người đàn ông lướt qua làm cô phân tâm nhưng cũng không sao ngay lúc này không ảnh hưởng đến kế hoạch cứ từ từ đã

" Được, nếu đói em có thể gọi chị "

" Ừm" Ninh Hinh gật đầu rồi quay lại với đóng công việc cần được sử lý

Nhạc Dương không nói gì, đem hết đồ ăn đi khi làm xông cô thở dài một cái

Ninh Hinh ơi... Ninh Hinh... sao em cứ phải chịu hết một mình vậy chứ

Đúng lúc điện thoại của Nhạc Dương reo lên là Amanda gọi đến

" Ninh Hinh sao rồi "

" Em ấy rất ổn thế nhưng bên kia chưa gì đã gây chiến trước có lẽ là muốn diệt trừ sớm để không còn mối họa nào "

" Ừm, chúng ta nên thúc đẩy nhanh tiến độ. Báo với con bé cứ tiến công đi bên ta sẽ hỗ trợ "

" Vâng... à mà... "

Có nên nói không? Hay là thôi dù gì thì là chuyện của bọn họ mình không liên quan

" Không có gì "

Nhạc Dương giả vờ vui vẻ cúp máy. Đến lúc rồi...sao!!

Ánh chiều tà chiếu sáng vào căn phòng nhỏ, Ninh Hinh ngồi ở ban công ngược chiều gió, tay thì vẽ một bức tranh tinh xảo

Cô đặt cọ vẽ xuống nhìn bức tranh mà cười, nụ cười chua chát và có chút thê lương

Nhạc Dương bước vào nhìn thấy cảnh này đau lòng khôn siết

" Ninh Hinh, bên kia nói chúng ta cứ động thủ "

" Được "

Ninh Hinh cất đi bước tranh đi đến bàn làm việc nhìn mớ giấy tờ mà trong một năm qua cô đã thu thập điều tra

" Đến lúc kết thúc rồi, ngày mai bên đó có cuộc họp đúng không? Trực tiếp xong vào thôi "

Sáng hôm sau đúng y như những gì cô nói bên phía bệnh viện của Ninh Tư Khanh đang mở một cuộc họp bàn bạc về việc mở rộng bệnh viện và dự án mới

Chiếc xe màu đen dừng ngay trước cổng bệnh viện, Ninh Hinh cùng với Nhạc Dương bước xuống xe dáng vẻ vô cùng uy quyền của cô làm cho cả bệnh viện ai cũng trần trồ

Ninh Hinh không để tâm mà đi thẳng lên thang máy chuyên dụng chỉ có những cổ đông và chủ tịch mới được đi

Mấy người vệ sinh chạy lại ngăn cản nhưng đã muộn, nhìn thang máy lên tầng cao nhất cũng là nơi cuộc họp diện ra họ nhanh chống tìm thang máy khác để đi lên

Đến nơi Ninh Hinh vẫn ung dung bước đi dù có rất nhiều người cố ngăn cô lại nhưng không thể

Song đó bên trong cuộc họp đang đến đoạn cao trào thì Ninh Tư Khanh hỏi

" Người đó lại không đến sao?"

" Vâng "

" Cũng không sao, không ảnh hưởng gì nhiều "

Cùng lúc đó Ninh Hinh đẩy cửa vào, mọi ánh mắt đều đỗ dồn vào cô

" Chú à, không nhiều cũng rất nguy hiểm đó "

Cô đi đến để túi lên bàn, mỉm cười chào tất cả

" Xin lỗi tôi đến trễ, mọi người cứ tiếp tục "

Ninh Tư Khanh vẫn sốc, sao có thể thế được, cổ đông lớn nhất lại chính là cô ta

Ninh Hinh nhìn Ninh Tư Khanh nở nụ cười tà mị, đá chân mày lên một cái biểu hiện sự thách thức