Phong Thiển đến gần thiếu niên, cô hơi hơi cong lưng, cúi người tới gần đối phương, đôi tay chống ở trên ghế Kỷ Miên ngồi, gần như đem đối phương nhốt lại.
Con ngươi xinh đẹp nghiêm túc mà nhìn Kỷ Miên.
Mặt cô nghiêm túc: "Tớ sẽ phụ trách với cậu."
Câu nói này làm Kỷ Miên mông lung, đờ người ra.
Thanh âm ngọt mềm của cô vọng ở bên tai, hô hấp nhẹ nhàng phun trên mặt mình.
Kỷ Miên rũ xuống mi mắt.
Trái tim không chịu khống chế mà bang bang nhảy lên.
Đối phương chỉ là, ôm hắn mà thôi......
Kỷ Miên nghĩ không ra, cũng không nghĩ tới, cô sẽ nói ra hai chữ phụ trách này.
"Cậu không làm gì tớ cả." Kỷ Miên thấp thấp nói.
Phong Thiển nghĩ.
Mảnh nhỏ là thẹn thùng?
Không muốn thừa nhận sao?
Từ lúc còn nhỏ tới nay, Phong Thiển liền rời dinh thự của Chủ Thần đại nhân, xuyên qua du lịch muôn vàn tiểu vị diện.
Cô tuy không hiểu lắm chuyện nam nữ, lại cũng nghe qua không ít thoại bản nam nữ hoan ái.
Đối với tình yêu vẫn là có một chút hiểu biết như vậy.
Phong Thiển tuy rằng đối Mộ Diễn không có ý tưởng gì.
Chính là, đối mặt với mảnh nhỏ, cô lại không có chán ghét.