[Đam Mỹ] Thầm Mến

Chương 43



Ngô Hồi để điện thoại xuống, nhìn nam thần mặc quần áo mỏng manh: “Lên xe đi, để ông bạn già của cậu tổ chức sinh nhật cho.”

Nam thần vẫn không hề để ý, hắn tắt điện thoại sau đó chuẩn bị đi về.

Ngô Hồi liếc nhìn thấy chiếc hộp cầm trong tay hắn, hỏi: “Đây là thứ cậu sống chết cũng muốn về công ty lấy đấy à?”

Nam thần chân dài sải bước rộng, căn bản không để ý đến y.

Ngô Hồi xuống xe đuổi theo, y vẫn theo sau nam thần nói: “Cố Lam Sinh! Thái độ này khiến tôi vô cùng nghi ngờ tính chuyên nghiệp của cậu đấy, cậu đối xử với đối tác hợp tác thế à?”

Nam thần dừng lại, quay người bình tĩnh nói: “Ngô Hồi, từ việc chung cho tới chuyện riêng tôi đều không nhờ cậu phải phí tâm.”

Ngô Hồi cũng biết không thể dỗ dành ngay được, y nhìn chằm chằm chiếc hộp nhỏ bé nam thần cầm trong tay: “Cậu đừng nói với tôi cái thứ trong tay cậu là nhẫn đấy nhé.”

Nam thần tiếp tục bơ hội trưởng, thậm chí còn không muốn nhìn thêm một cái. Hắn cầm điện thoại lên tìm đến số điện thoại của thụ. Hắn muốn gọi cho người ấy một cú, hỏi người ấy đến đâu rồi.

Thái độ hôm nay của thụ quá kì lạ, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi. Hắn hơi lo lắng, là có vấn đề gì khó giải quyết ở công ty ư, liệu mình có thể giúp đỡ không.

Điện thoại vừa nhấn gọi thì nam thần đã nghe thấy tiếng chuông. Động tác của hắn cứng lại, hơi khó tin nhìn về hướng đó.

Sau hàng cây của tiểu khu, bóng dáng thụ chậm rãi hiện ra.

Thụ đang cầm điện thoại, để mặc cho nó rung trong tay mình chứ không nhận, nhìn về phía hắn.

Lòng nam thần trầm xuống. Hắn cảm nhận được tầm mắt lạnh lùng của thụ đang dừng trên mặt mình, sau đó chuyển đến trên người Ngô Hồi.

Nhất thời nam thần không nhúc nhích được, đầu óc cũng rối tung lên. Hắn đang nghĩ, trong tình huống này mình nên giải thích gì đây?

Nam thần luôn cảm thấy giải thích chính là giấu diếm, đột nhiên hắn nhớ hôm nay lúc nhìn thấy thụ, câu đầu tiên cậu nói với hắn là, anh đi đâu về?

Tại sao lại nảy sinh nghi vấn này, tại sao sau khi mình trả lời sắc mặt em ấy càng trở nên tối tăm, thậm chí còn muốn bỏ đi.

Có phải em ấy cũng cho không rằng mình đang nói thật không? Cho rằng mình đang nói dối?

Lúc này Ngô Hồi đứng bên cạnh hắn dùng thanh âm khiến tất cả mọi người ai cũng nghe được nói: “Ủ ôi Cố Lam Sinh, khẩu vị của cậu đúng là…. Đây không phải là cái người hồi đại học….”

Y chưa nói dứt lời, nhưng đã lấy ánh mắt quả nhiên là thế nhìn thụ, sau đó nhìn nam thần.

Nam thần chỉ cảm thấy đầu óc mình ầm một tiếng, hắn quay đầu lại bình tĩnh nhìn Ngô Hồi: “Người nào hồi đại học?”

Hình như Ngô Hồi hơi sợ, nhưng y vẫn ôm thái độ thử xem sao cười cười, gằn từng chữ một: “Con vịt nhỏ nhìn có vẻ giống tôi. Cố Lam Sinh, dù sao cậu cũng chọn một đứa giống như…”

Lời còn chưa nói hết, Ngô Hồi đã cảm nhận một cú đấm mạnh tống vào mặt mình. Y lảo đảo lùi về sau, ngã xuống đất, khóe miệng tê rần, mùi máu tanh trào lên.

Sau khi động thủ nam thần không thèm nhìn Ngô Hồi đang nằm trên đất mà bước nhanh về phía thụ, ôm lấy người ấy.

Tim hắn đập rất nhanh, cái ôm dành cho thụ cũng rất chặt. Hắn nói, anh sai rồi, xin lỗi em.

Một người vốn quen nhã nhặn điềm tĩnh như nam thần giờ lại rối loạn như một đứa bé, nói cũng không tròn vành rõ chữ.

Thụ theo bản năng đẩy nam thần một cái, cậu cảm thấy nam thần ôm mình chặt quá, hơi đau.

Vậy nhưng nam thần lại hiểu lầm, hắn vùi mặt vào cổ thụ: “Em đừng đi, ở lại bên anh đi mà.”