[Đam Mỹ] Quy Hồn

Chương 15



Người phụ nữ kia còn nói: "Phòng làm việc của em ngay tại trên lầu, lầu trên lầu dưới chỉ vài bước cầu thang, em còn sợ đi lạc à? Nếu như em lo lắng, chúng ta đi lên cầu thang, chốc lát em lại đi xuống bằng đường cũ, làm sao cũng không lạc được."

Lộ Vô Quy nhẹ gật đầu. Nàng để lại một tâm nhãn, quay đầu lại cẩn thận nhìn cửa chính của công ty chị nàng đi làm, nhớ thật kỹ tên công ty, sau đó từ cầu thang bên cạnh lên lầu cùng người phụ nữ kia.

Sau khi lên lầu, nàng nhìn thấy người phụ nữ đó đi vào công ty treo biển Sở sự vụ Phong thủy. Tuy nói cửa chính của Sở sự vụ Phong thủy này thoạt nhìn khá giống với cửa chính của công ty chị nàng đi làm, nhưng mà cái tên không giống nhau. Lộ Vô Quy còn lo lắng mình nhớ lộn, lại "vùn vụt" chạy xuống lầu cố ý nhìn lại toàn diện bảng hiệu công ty chị nàng đi làm, lại chạy trở về trên lầu, sau khi xác định không sai, nói với người phụ nữ kia: "Không phải chị nói là đồng nghiệp của chị tôi sao?" Nàng chỉ chỉ bảng hiệu, lại chỉ chỉ dưới lầu, nói: "Tấm bảng hiệu cũng không giống nhau." Người phụ nữ kia trợn mắt kinh ngạc nhìn nàng, nói: "Em chạy lên chạy xuống như vậy một lần không mệt không thở gấp à?"

Lộ Vô Quy thầm nghĩ: "Chút lộ trình như vậy mà tôi cũng thở gấp, sớm chết phía dưới giếng rồi." Nàng quay sang người phụ nữ kia rồi vươn tay ra, nói: "Trả lại hợp đồng cho tôi."

Người phụ nữ đó phất phất cây quạt trong tay, nói: "Được thôi, sử dụng văn phòng dưới lầu." Cô lại dẫn Lộ Vô Quy đi trở về.

Lộ Vô Quy trong lòng tràn đầy cảnh giác theo sát người phụ nữ đó, liền trông thấy cô ấy lại trở về công ty chị Hiểu Sanh đi làm rồi dẫn nàng đi thẳng vào trong, dẫn nàng tiến thẳng vào một gian phòng treo bảng cửa "Văn phòng phó chủ tịch". Văn phòng này đặc biệt lớn, không khác lắm với văn phòng của sếp lớn trong phim truyền hình. Lộ Vô Quy lo lắng, hỏi: "Chị nói văn phòng của chị Hiểu Sanh ở sát bên chị?"

Người phụ nữ kia dùng cây quạt trong tay chỉ về phía gian phòng bên cạnh.

Lộ Vô Quy quay người chạy đi mở ra văn phòng sát bên, nàng vừa mở cửa đã nhìn thấy chị Hiểu Sanh đang ngồi ở phía sau bàn làm việc bận bịu với laptop, bị tiếng cửa mở quấy rầy, ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó vẻ mặt lộ ra kinh ngạc, đứng dậy đi tới cửa, hỏi: "Làm sao vậy? Không phải không cho em đi lung tung sao?"

Lộ Vô Quy nhìn về phía người phụ nữ xấu xa đang dựa vào cửa.

Người phụ nữ xấu xa kia cười không nói.

Lộ Vô Quy nói: "Người phụ nữ xấu xa đó nói văn phòng của chị ở sát bên cô ấy, em cảm thấy cô ấy không phải người tốt, liền mở cửa đến xem chút. Hiện tại em an tâm, vừa rồi cũng sắp dọa em sợ muốn chết."

Nụ cười của người phụ nữ xấu xa cứng đờ, nói: "Du Thanh Vi, tên của tôi, em có thể gọi tôi là chị Thanh Vi."

Trang Hiểu Sanh nghi ngờ không thôi ánh mắt lia qua đảo lại từ trên người người phụ nữ kia cùng trên người Lộ Vô Quy, hỏi: "Vừa rồi, em... Du tổng..." Chị nhìn Du Thanh Vi, hỏi: "Có chuyện gì tôi không biết sao?"

Du Thanh Vi nói: "Không phải em ấy muốn tìm công việc à? Vừa vặn chỗ tôi thiếu người, liền tuyển em ấy vào rồi."

Lộ Vô Quy vừa thấy nhắc tới việc này thì nghĩ đến tiền lương của nàng, nói: "Chị Hiểu Sanh, em tìm được việc." Lại chỉ vào gian phòng bên cạnh Du Thanh Vi đứng, nói: "Văn phòng ở nơi này, sát bên chị. Một tháng có tiền lương tám nghìn tệ, buổi tối tăng ca còn có tiền thưởng." Nàng nói xong trông thấy chị Hiểu Sanh biến sắc.

Trang Hiểu Sanh hỏi: "Không đùa chứ?"

Du Thanh Vi nói: "Giấy trắng mực đen, hợp đồng đã ký." Cô xoay người tiến vào văn phòng, đưa hợp đồng Lộ Vô Quy vừa ký xong cho Trang Hiểu Sanh, nói: "Đây là phần hợp đồng của tiểu muộn ngốc."

Trang Hiểu Sanh xem qua hợp đồng, lại nhìn con dấu trên hợp đồng, sau đó "bộp" một tiếng khép lại hợp đồng, nói: "Du tổng, tôi cảm thấy việc này chúng ta cần bàn lại. Tình huống của Nhị Nha đặc thù, em ấy cũng không có đủ năng lực hành động, dưới tình huống đang không có người giám hộ đồng ý, phần hợp đồng này là không có hiệu lực."

Du Thanh Vi nói: "Theo tôi được biết, cô cùng em ấy về mặt pháp luật là không có bất cứ quan hệ nào, hiện tại em ấy không có người giám hộ. Em ấy năm nay mười chín tuổi, đã thành niên, dưới tình huống đang không có người giám hộ, em ấy có quyền lực tự chủ. Phần hợp đồng của em ấy từ luật pháp mà nói là có hiệu lực."

Trang Hiểu Sanh hỏi: "Du tổng, tôi có thể hỏi một chút tại sao muốn ký phần hợp đồng này cho Nhị Nha một phần công tác như vậy không?"

Du Thanh Vi hơi xoay người trở về ghế tựa ngồi xuống, nói: "Em ấy có tài năng, có thể đảm nhiệm công việc như vậy, tôi biết người thiện dụng (sử dụng tốt)."

Trang Hiểu Sanh quay đầu nói với Lộ Vô Quy: "Nhị Nha, em đi văn phòng của chị ngồi một lát." Chị kéo ra cái ghế, ngồi đối diện Du Thanh Vi, nói: "Tôi cảm thấy chúng ta nên chính thức đàm luận cẩn thận."

Du Thanh Vi biết rõ lo ngại của Trang Hiểu Sanh, nói: "An tâm đi, tôi còn phải mỗi tháng trả em ấy tiền lương tám nghìn tệ đấy."

Trang Hiểu Sanh nói: "Nếu như mỗi tháng ngài trả em ấy tiền lương tám trăm tệ tôi sẽ không lo lắng."

Du Thanh Vi nói với Lộ Vô Quy đang đứng ở cửa văn phòng không nhúc nhích: "Thấy không, chị Hiểu Sanh của em nói em một tháng chỉ trị giá tám trăm đồng."

Trang Hiểu Sanh hít sâu một hơi, nén lại cảm xúc, nói: "Du tổng, ngài có lẽ hiểu được ý của tôi. Tôi không biết có phải là ngài không hiểu tình huống của em gái tôi, tôi muốn nói..." Chị nói còn chưa dứt lời, liền thấy Du Thanh Vi đưa tay ngăn chị nói tiếp. Du Thanh Vi nhìn về phía Lộ Vô Quy, nói: "Tiểu muộn ngốc, em đi ra ngoài trước, tôi với chị Hiểu Sanh của em nói chút chuyện."

Lộ Vô Quy nhíu mày, nói: "Tôi không phải tiểu muộn ngốc, tên của tôi là Lộ Vô Quy."

Du Thanh Vi nói: "Được, Vô Quy, mời em đến văn phòng của chị Hiểu Sanh ngồi một lát có được không?"

Lộ Vô Quy ngồi xuống ghế bên cạnh Trang Hiểu Sanh, nói: "Tôi cảm thấy tôi cũng nên biết rõ."

Du Thanh Vi thật sâu nhìn Lộ Vô Quy, thở dài, đứng dậy đi đóng lại cửa văn phòng mới ngồi về trên ghế, nói: "Trước khi ông tôi hoàn tục thì làm đạo sĩ tại chùa Bảo An ở thôn Liễu Bình, ông ấy có một sư huynh, gọi là Hứa Đạo Công. Năm 2004, tôi xảy ra tai nạn xe cộ, chữa lâu không khỏi, ông tôi dẫn tôi trở về thôn Liễu Bình tìm Hứa Đạo Công, ở đó một tháng."

Trang Hiểu Sanh nói: "Tôi chưa từng nghe nói chuyện này, Nhị Nha..." Chị nhìn Lộ Vô Quy hỏi: "Em quen biết Du tổng sao? Chị là nói trước ngày hôm nay."

Lộ Vô Quy mãnh liệt lắc đầu.

Du Thanh Vi nói: "Năm đó tiểu muộn ngốc bảy tuổi, đỉnh đầu buộc chỏm tóc, đi chỗ nào cũng kéo lấy ghế đẩu nhỏ của em ấy. Em ấy ba tuổi mới học đi đường, đến bảy tuổi còn đi không quá ổn, trên cơ bản sẽ không nói chuyện, muốn cho em nói chuyện phải cho kẹo, em ấy thích nhất ăn kẹo bạc hà và kẹo mạch nha, vừa nghe thấy tiếng gõ chuông bán kẹo mạch nha liền chạy rất nhanh, thường xuyên ngã thành cún và bùn, máu bầm trên đầu gối chưa từng thấy tan, hơn nữa, em ấy không biết khóc. Trước khi em ấy bảy tuổi trên cổ đeo một viên ngọc bội, bảy tuổi về sau sẽ không đeo nữa." Cô lấy xuống ngọc bội trên cổ đưa cho Trang Hiểu Sanh, hỏi: "Có cảm thấy nhìn rất quen mắt không?"

Sau khi Trang Hiểu Sanh cẩn thận xem qua ngọc bội, vẻ mặt khiếp sợ quay đầu nhìn về phía Lộ Vô Quy.

Lộ Vô Quy ngỡ ngàng nhìn Trang Hiểu Sanh, nói: "Đó không phải là của em, em không có ấn tượng."

Du Thanh Vi nói: "Lúc tiểu muộn ngốc bảy tuổi còn chưa nhận thức chưa ghi nhớ, nhưng em ấy nhận ra kẹo."

Trang Hiểu Sanh lặng yên trả ngọc bội cho Du Thanh Vi, nói: "Cho dù là xuất phát từ giao tình trước kia dành cho một ít chiếu cố, tiền lương và công tác như vậy phải chăng...còn có chút suy xét tôi không biết?"

Du Thanh Vi nói: "Tuy rằng em ấy không quá nhớ chuyện và nhớ người, nhưng mà bản lĩnh học đến tay là không quên được. Tôi không biết cô có tin tưởng chuyện phong thủy hay không, nhưng nghề phong thủy huyền học này, người đi ra từ trong chùa Bảo An thôn Liễu Bình, hơn xa cái giá này. Đương nhiên, tôi cho em ấy cái giá này, có suy xét của tôi." Cô tạm ngừng, nói: "Nghề phong thủy này thường là ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm*, dưới tình huống bình thường còn không có nguy hiểm gì. Có điều cho dù gặp nguy hiểm, tôi nghĩ cũng không có nguy hiểm bằng Hoàng Bì Tử cào thương đầy cánh tay nhỉ? Còn nữa, nếu như buổi tối tăng ca, tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa đón."

(*Ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm: Là chỉ ngành nghề rất có lợi nhuận.)

Trang Hiểu Sanh suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Hợp đồng kỳ hạn mười năm cái này..."

Du Thanh Vi nói: "Tôi cũng cảm thấy mười năm hơi ngắn, tôi đoán chừng cô sẽ xem hợp đồng, lo lắng thoáng cái ký ba mươi năm sẽ hù đến cô."

Trang Hiểu Sanh giận dữ, chị nói: "Tôi cảm thấy ký ba tháng thử việc trước, thử việc vừa lòng hẵng ký hợp đồng chính thức, mỗi năm ký một lần khá là thích hợp."

Du Thanh Vi trưng ra vẻ mặt "cô trêu tôi" nhìn Trang Hiểu Sanh, nói: "Chúng tôi nghề này, một khai trương cũng phải đợi ba năm, ba tháng thử việc quá ngắn." Cằm của cô hướng về hợp đồng, nói: "Hợp đồng đã ký, nếu cô muốn chứng minh nó không có hiệu quả, đi đem quyền giám hộ của tiểu muộn ngốc bắt tới tay, tôi cam đoan sẽ không nhúng tay vào chuyện của em ấy." Cô dừng một chút, còn nói: "Cô có thể để em ấy làm một quãng thời gian thử xem trước, cùng lắm thì bồi thường phí vi phạm hợp đồng là có thể giải ước, không phải sao? Nếu cô thật sự không muốn em ấy làm ngành này, tôi có thể trực tiếp xé hợp đồng này coi như chưa từng ký."

Lộ Vô Quy nghe thấy còn phải bồi thường tiền hợp đồng, cầm lấy hợp đồng một phen, cẩn thận tìm một lượt, mới nhìn thấy song phương nếu như vi phạm hợp đồng phải bồi thường ba tháng tiền lương. Nàng tính toán, hai vạn bốn đó, tương đương với ông nàng lĩnh 13 năm tiền trợ cấp cho dân nghèo!

Trang Hiểu Sanh bảo Lộ Vô Quy thu lại hợp đồng, nói với Du Thanh Vi: "Về sau Nhị Nha phải phiền phức Du tổng nhiều rồi."

Du Thanh Vi bất đắc dĩ nhún vai. Cô lại nhìn Lộ Vô Quy, nói: "Này này, công ty này là của mẹ tôi, Sở sự vụ trên lầu là của tôi, em ký hợp đồng chính là Sở sự vụ trên lầu, nơi em đi làm là ở phía trên. Không tin em có thể hỏi chị Hiểu Sanh của em."

Lộ Vô Quy nghe cả buổi, cảm thấy chuyện này hơi phức tạp, nàng suy nghĩ, nghĩ không thông, dứt khoát không lên tiếng.

Trang Hiểu Sanh nói với Du Thanh Vi: "Sau khi tan việc sẽ mang Nhị Nha đi lên làm quen địa phương, chốc lát tôi tan việc thì cùng nhau dẫn em ấy sang đó."

Du Thanh Vi nói: "Được."

Trang Hiểu Sanh ngồi dậy, nói: "Vậy chúng tôi đi ra ngoài trước." Chị nói xong, nắm tay Lộ Vô Quy dẫn Lộ Vô Quy tới văn phòng của mình, sau khi đóng cửa lại, nén cơn giận mà nói đi nói lại với Lộ Vô Quy chữ không thể tùy tiện ký, đặc biệt là hiệp ước, hợp đồng, hiệp nghị các loại, nhất định phải để chị xem qua sau đó mới có thể ký. Chị nói: "Cũng may mặc dù Du tổng không mấy thân thiện, nhưng làm người rất tốt. Trước hết em làm việc ở chỗ Du tổng đi, vậy cũng là đĩa bánh từ trên trời rớt xuống nện lên đầu em rồi, chính em cũng để tâm nhiều một chút, trên đời thật không có chuyện đĩa bánh miễn phí trên trời rơi xuống, rơi xuống thường hay là cạm bẫy." Chị nói xong, nhìn thấy Lộ Vô Quy đang ngẩn người, dường như căn bản không có nghe vào lời chị nói, chỉ có thể tâm tình nặng nề thầm thở dài.

Lộ Vô Quy tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn Trang Hiểu Sanh đang xoay người đi tới bàn làm việc, hỏi: "Chị Hiểu Sanh, có phải em đã quên rất nhiều chuyện không?"

Trang Hiểu Sanh trầm mặc một hồi, mới nói:" Không có, em chẳng qua là không ghi nhớ." Lại vùi đầu tiếp tục bận rộn.

Lộ Vô Quy lặng nhìn Chị Hiểu Sanh, không biết tại sao, nàng cảm thấy lúc này trong lòng chị Hiểu Sanh rất khó chịu.