Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 31: TG 2: Thiếu gia hào môn ốm yếu (6)



Thân Đồ Xuyên học hư, bắt đầu không giống như trước mà mỗi khi nghĩ muốn cái gì đều áp dụng phương thức cường thủ hào đoạt, lại khéo đưa đẩy lão luyện, từng chút từng chút ăn mòn vào điểm mấu chốt, Quý Thính gần đây vì vậy tâm thần và thể xác đều thật mệt mỏi.

Lại một lần, sau khi bị anh đổi biện pháp chiếm tiện nghi, Quý Thính tịch thu quyển "Đồ vật phụ nữ thích nhất trên thế giới này", không cho anh xem tiếp loại đồ vật loạn nháo này nữa.

Nhưng mà không cho Thân Đồ Xuyên xem, sau khi tịch thu không lâu, Quý Thính nhịn không được mở ra nhìn nhìn, sau đó mười phút mặt vô biểu tình gấp sách lại.

Chỉ xem vài trang, gì mà kim cương hoa hồng hôn môi lời âu yếm, cô hối hận vì sao không tịch thu sớm hơn, như vậy Thân Đồ Xuyên sẽ không thay đổi đến kỳ kỳ quái quái.

"Tiểu Thính, em thích cái này sao? Anh mua cho em." Thân Đồ Xuyên đưa ra trước mặt cô.

Quý Thính nhìn đến kim cương to như cái trứng chim, trầm mặc một cái, chớp mắt kiên định, mở miệng: "Không cần."

"Khó coi?" Thân Đồ Xuyên nhíu mày.

Quý Thính nghiêng nghiêng liếc anh một cái: "Thiếu gia, anh tốt xấu cũng là thiên tài chỉ số thông minh cao, vì sao lại tin mấy quyển sách xuẩn ngốc này?"

"Bởi vì em không nói cho anh nên làm thế nào, anh chỉ có thể tham khảo sách," Thân Đồ Xuyên cầm trở về, lật vài trang lại cho cô xem, "Cái này đẹp sao?"

Quý Thính còn ở bởi vì nửa câu trước của anh mà ngây người, nghe vậy theo bản năng nhìn qua, kết quả vừa xem lại sửng sốt. Quá xinh đẹp, cô chưa từng thấy qua vòng cổ xinh đẹp như vậy, viên hồng bảo thạch nhan sắc rực rỡ hình dạng hoàn mỹ, quả thật quá đẹp, lại nhìn giá, phải, quả nhiên cũng rất đẹp.

"...... Thiếu gia, tôi cảm thấy chúng ta về sau vẫn không cần chú ý tới loại đồ vật không xứng với tự thân tài lực này, có bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, xem những thứ này, về sau rất khó có cảm giác hạnh phúc." Quý Thính gian nan dời tầm mắt ra khỏi hình chiếc vòng cổ.

Tuy rằng từ khi biết tác giả có ẩn ý phía sau cốt truyện, Quý Thính cảm thấy người đọc tựa hồ nghĩ sai về nam chủ và nam phụ, quan hệ giữa hai người kia càng lúc càng mê loạn khó biết là như thế nào.

Nhưng mặc kệ ai là nam chủ, tóm lại cuối cùng người được gia sản là Cố Trị, Thân Đồ Xuyên cho dù có năng lực, rời khỏi Thân Đồ gia mới có sản nghiệp tính ra cũng sẽ không quá cao, nếu muốn cái vòng cổ như thế này cũng phải tám tới mười năm.

Thân Đồ Xuyên như suy tư gì liếc cô một cái, cúi đầu bắt đầu xem điện thoại. Quý Thính nhíu mày: "Thiếu gia, anh nghe được tôi nói chuyện sao?"

"Ừ, nghe được." Thân Đồ Xuyên chậm rãi trả lời.

Quý Thính đối với loại thái độ nghe lời này của anh thì vừa vui mừng lại đau đầu, vui mừng chính là anh rốt cuộc có thể giống người bình thường nói chuyện hiểu nhau, đau đầu chính là loại trạng thái hiểu nhau này thế nhưng công lao lại đến từ quyển sách tào lao kia.

Thân Đồ Xuyên phát xong tin nhắn thì buông điện thoại xuống, giương mắt nhìn Quý Thính: "Thật đói."

"...... Lúc này mới 10 giờ, chúng ta không phải mới vừa ăn bữa sáng sao?" Quý Thính nghi hoặc.

Thân Đồ Xuyên đôi mắt giật giật, duỗi tay đem người ôm vào trong lòng ngực, không đợi cô phản ứng lại, hít trên người cô một cái, sau đó nhanh buông cô ra: "No rồi, quả nhiên tú sắc khả xan."

*Tú sắc khả xan: ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người. Sắc đẹp thay được cho cơm.

"......" Quý Thính thật muốn đem đi đốt quyển "Đồ vật phụ nữ thích nhất thế giới", xem xem, đem một người bệnh biến thành cái giống loại kỳ quái gì!

Trong lúc không khí hai người ở chung thật không tồi, không khí toàn bộ Thân Đồ gia lại trở nên kỳ quái, mọi người đều cẩn thận, không khí có chút căng thẳng nhưng mặt ngoài ai cũng đều ra vẻ bình tĩnh. Cho đến một ngày, Thân Đồ Sơn vì một chuyện nhỏ la mắng Cố Trị, mà Cố Trị thái độ khác thường bắt đầu tranh luận, không khí bình tĩnh trong nhà hoàn toàn bị đánh vỡ.

Tin đồn nhảm nhí từ từ lan ra, tất cả đều nói phụ tử náo loạn mâu thuẫn, rất có thể quan hệ đã tan vỡ, tóm lại tin tức truyền khắp nơi, mà Thân Đồ Xuyên lúc này đã "bệnh" đến mình hạc xác ve, tựa hồ sinh mệnh đã tới thời kỳ cuối.

Tiên sinh và thiếu gia Cố Trị cãi nhau, thiếu gia lại sắp chết, toàn bộ Thân Đồ gia giống như lung lay sắp đổ, tuy rằng đa số người không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng ai nấy cũng đều cảm thấy bất an, trong lúc nhất thời quan hệ ở Thân Đồ gia ngược lại lại tốt lên.

Quý Thính vì hỏi thăm tình huống Thân Đồ gia, gần đây vẫn luôn đi phòng bếp lấy cơm, chính là để nghe lén một hai câu. Trong khoảng thời gian này mọi người đều vô tâm tư làm ra vẻ khi dễ, ngẫu nhiên cũng sẽ có người nói vài câu với cô.

Lại một lần đi lấy cơm trưa, Quý Thính đi tới phòng bếp liền nhìn thấy vài người ghé vào nhau nói thầm cái gì, cô ra vẻ không có việc gì đi lướt qua, không khí an tĩnh một giây, sau đó những người này lại bắt đầu thảo luận tiếp, giống như không phòng bị gì Quý Thính.

"Có nghe nói không? Thiếu gia Cố Trị muốn mở đại hội cổ đông, muốn hạ bệ tiên sinh." Một cô gái trẻ nói.

"Sao có thể, trước không nói thiếu gia Cố Trị ngày thường có bao nhiêu hiếu thuận, nói đến loại sự tình này, cô chỉ là người hầu trong nhà sao lại biết được?" Người lớn tuổi hơn lập tức tỏ vẻ hoài nghi.

Cô gái trẻ không phục: "Chị đừng có không tin, đây là bạn trai nói cho tôi biết."

"Cô ấy nói chắc là thật, chị đã quên bạn trai cô ấy là thư ký riêng của thiếu gia Cố Trị?" Một người khác nhắc nhở.

Được vài người phụ họa, cô gái thật đắc ý, thanh âm phong phú lên, mô tả Thân Đồ Sơn và Cố Trị cãi nhau như thế nào, làm cho người nghe tấm tắc lạ lẫm.

"Trước kia sao không thấy được thiếu gia Cố Trị còn có thời điểm vô tình như vậy, tiên sinh nuôi cậu ấy nhiều năm như vậy, trả cho cậu ta biết bao nhiêu thứ, cậu ta hiện tại lại muốn đạp đổ tiên sinh, có phải có điểm bạch nhãn lang hay không?"

Cô gái trẻ có bạn trai là thư ký của Cố Trị, còn trông mong Cố Trị thành chủ tịch để bạn trai mình được tăng chức, vừa nghe lời này lập tức không hài lòng: "Thôi đi, không ai không biết tiên sinh không phải người làm buôn bán, thời trẻ đã làm bại lụn gia nghiệp tới tám phần, nếu không phải nhờ thiếu gia Cố Trị, Thân Đồ gia khả năng không được tốt như hiện tại."

Người nọ muốn phản bác lại nhưng bị những người khác kéo kéo, nghĩ đến nếu Cố Trị thật trở thành đương gia, đắc tội cô gái này thật không có chỗ tốt, nên người nọ không dám nhiều lời nữa.

Cô gái còn không hài lòng, kiêu căng mở miệng: "Các người còn không biết, lần này thiếu gia Cố Trị nắm một hạng mục quốc tế, lợi nhuận đặc biệt cao, nhưng tiên sinh sợ thiếu gia Cố Trị đoạt lấy nổi bật của ông ấy nên kiên quyết phản đối hạng mục này, các cổ đông khác không muốn buông bỏ cơ hội kiếm tiền, lúc này mới duy trì thiếu gia Cố Trị."

"Phải không......"

Tiếp theo lại là một đợt thảo luận náo nhiệt, Quý Thính lỗ tai nghe đến nửa ngày đều mệt mỏi, lại không nghe được cái gì có ích, dứt khoát cầm hộp cơm chuẩn bị đi.

"À này."

Khi Quý Thính đi tới cửa có người kêu một tiếng, cô sửng sốt một chút mới ý thức được là kêu mình, quay đầu nhìn về phía bọn họ: "Làm sao vậy?"

"Thiếu gia thật bệnh nghiêm trọng như vậy?" Người kia hỏi.

Quý Thính suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ buông tiếng thở dài: "Nhìn dáng vẻ có điểm nguy hiểm."

"Nghiêm trọng đến như vậy, tại sao lại không đi bệnh viện?" Có người nhịn không được hỏi.

Quý Thính cười cười: "Thiếu gia chính mình không nghĩ đi, tiên sinh cùng thiếu gia Cố Trị lại vội vàng tranh vị trí chủ tịch, nào có người khuyên được anh ấy."

Cô nói xong liền xoay người đi, những người khác nhìn nhìn nhau, sau một lúc một người phụ nữ lớn tuổi một chút buông tiếng thở dài: "Kỳ thật thiếu gia vẫn là đáng thương nhất."

"Còn không phải hay sao... Thiếu gia Cố Trị không phải là con thân sinh mà còn có thể kế thừa sự nghiệp của tiên sinh, thiếu gia là con ruột đến mệnh còn giữ không nổi."

......

Quý Thính vẻ mặt trầm trọng cầm hộp cơm trở lại lầu nhỏ, đến sân, bước chân trợ nên uyển chuyển nhẹ nhàng.

Thân Đồ Xuyên từ lúc cô đi đến giờ vẫn ngồi bên cửa sổ, nhìn thấy cô trở về đến nơi thì ánh mắt hoãn lại, lại thấy cô như con bướm nhẹ nhàng phiêu diêu băng qua sân, khóe môi không ức chế được cong cong lên, lúc này mới đóng cửa sổ lại.

Một phút sau khi cửa sổ đóng lại, Quý Thính cầm hộp cơm đem lên trên lầu, liếc mắt nhìn đến thiếu gia "bệnh đến gầy trơ xương". Ừm, trong khoảng thời gian này dưỡng thật không tệ, trên mặt cuối cùng có điểm thịt.

Thấy anh ngoan ngoãn ngồi trên sô pha đọc sách, Quý Thính không khỏi khen ngợi một câu: "Thiếu gia không mở cửa sổ ra sao? Hôm nay biểu hiện của thiếu gia thật tốt."

Gần nhất thời tiết càng ngày càng lạnh, Thân Đồ Xuyên cảm mạo phát sốt không ngừng, thân thể lại không hoàn toàn khỏe nên Quý Thính không cho anh mở cửa sổ, ngay cả mở cũng phải thay quần áo ấm xuống lầu rồi mới thông gió cho phòng ngủ trống.

Thân Đồ Xuyên liếc cô một cái, không vui: "Càng ngày càng không biết lớn nhỏ." Anh chính là quá nuông chiều cô, làm cho cô ấy nói chuyện càng ngày càng làm càn.

Quý Thính cười cười, không nói tiếp chuyện đó: "Thiếu gia, tôi đem canh thịt bò Tây Hồ về, sẵn còn nóng anh ăn đi."

Thân Đồ Xuyên chậm rãi đứng dậy đi đến bên người cô, nhìn đến hộp cơm trưa phong phú, hơi có chút ngoài ý muốn: "Cô lại trộm đồ?"

"...... Cái gì kêu lại, tôi tổng cộng chỉ trộm có một lần, được chưa!" Quý Thính liếc anh một cái, múc cho anh một chén canh, "Thiếu gia uống đi, cho ấm người."

Thân Đồ Xuyên duỗi tay ra tiếp, ngón tay hai người chạm vào nhau, ánh mắt Quý Thính trong nháy mắt nháy lên. Thân Đồ Xuyên biết không tốt, lấy canh thật nhanh, sau đó mặt vô biểu tình nói: "Trước khi em về, anh rửa tay nước lạnh."

"... Nguyên lai là rửa nước lạnh nha, không biết còn tưởng thiếu gia mặc áo ngủ mỏng, mở cửa sổ đón gió." Quý Thính giả cười.

Thân Đồ Xuyên dừng một chút, nhận cái muỗng từ tay cô, động tác mới lạ múc một chén canh đặt trước mặt cô: "Không được tức giận."

Quý Thính biết đây là Thân Đồ Xuyên xin lỗi mình, bất đắc dĩ ngồi đối diện với anh: "Thiếu gia, không phải không cho anh thông thoáng không khí, nhưng thân thể anh không tốt, không thể chú ý một chút hay sao?"

"Đã biết." Thân Đồ Xuyên dùng biểu tình lạnh nhạt nhất trả lời.

Quý Thính lúc này mới ngồi xuống, gắp đồ ăn anh thích vào trong chén anh. Từ khi Thân Đồ Xuyên đọc quyển sách kỳ quái kia, cô đã bị buộc ăn cơm chung với anh, may là Quý Thính cũng vô cùng thích ứng với tình huống này.

Hai người ăn cơm, Quý Thính kể lại chuyện hôm nay nghe được, cô cảm khái: "Quả nhiên như anh nói, Cố Trị đã bắt đầu động, Thân Đồ Sơn bị người mình tín nhiệm nhất phản bội lúc này có lẽ bị tức chết rồi, nhưng mà nói đi thì phải nói lại, vì sao những người ở hội đồng quản trị lại tín nhiệm Cố Trị hơn?"

Theo lý thuyết Thân Đồ Sơn cả đời ở công ty dù sao cũng phải có người của mình, tại sao là bị Cố Trị áp mới một lần đã bị hoảng sợ như thế!

"Cố Trị đã kết bè kết đảng từ lâu, hơn nữa năng lực công tác xuất sắc, ai có mắt đều sẽ tín nhiệm anh ta mà không phải người cố chấp bảo thủ Thân Đồ Sơn." Thân Đồ Xuyên đàm luận về hai người kia, trước sau vẻ khinh miệt không hề giảm.

Quý Thính lý giải gật gật đầu: "Cũng đúng, những người đó đều thành tinh, khẳng định sẽ chọn bên nào nhìn càng có lợi, tình cảm gì đó với Thân Đồ Sơn làm sao so được với ích lợi vào túi."

Cô nói xong trầm mặc một chút, tâm tình có chút không được tốt.

Thân Đồ Xuyên giương mắt nhìn về phía cô: "Làm sao vậy?"

"...... Không có việc gì." Cô chỉ là có điểm đáng tiếc hộ nam phụ, Cố Trị có được hết thảy mọi thứ đáng lẽ là của Thân Đồ Xuyên, mà Thân Đồ Xuyên cuối cùng cái gì cũng không có.

Thân Đồ Xuyên cong lên khóe môi, đem tôm đã bóc vỏ trong chén mình kẹp vào chén Quý Thính: "Yên tâm, nên là của ai thì sẽ là của người đó, bất luận kẻ nào cũng không đoạt được."

"Đúng vậy, người xấu luôn sẽ có báo ứng." Quý Thính nở nụ cười, thế giới tiểu thuyết cũng có những ý cơ bản, ở đây nam chủ tâm tư ác độc, một ngày nào đó sẽ bị báo ứng, bằng không sao sách này lại có tựa đề "Si ngốc ngược luyến", sẽ luôn có thiên sứ đứng ra ngược người xấu.

Quý Thính sắp xếp lại cảm xúc, cười tủm tỉm nói chuyện tiếp với Thân Đồ Xuyên: "Hiện tại xem ra Cố Trị hẳn sẽ mau lật đổ Thân Đồ Sơn, chúng ta có nên chuẩn bị việc chuyển nhà hay không?"

"Còn không vội, Cố Trị đa nghi, Thân Đồ gia một ngày không hoàn toàn ở trong tay anh ta, anh ta sẽ một ngày không để yên, chúng ta chờ thêm một thời gian nữa, chờ anh ta dời tài sản đi rồi chuyển nhà cũng không muộn." Thân Đồ Xuyên trấn an.

Quý Thính suy nghĩ một chút, nghĩ rằng có lẽ Thân Đồ Xuyên cảm thấy hiện tại trả thù còn chưa đủ, muốn nhìn đến Thân Đồ Sơn hoàn toàn không nơi trú thân mới chịu, vì thế cô gật đầu: "Không sao, tôi không nóng nảy, chỉ là như vậy anh vẫn phải giả bệnh."

"Em cảm thấy không có vấn đề gì thì tốt," Thân Đồ Xuyên nói xong, đứng dậy đi đến tủ sắt, ấn mật mã, sau đó cầm một cái hộp đem ra, "Cái này cho em."

"Cái gì thế?" Quý Thính vẻ mặt thiên chân tiếp lấy, vừa mở ra liền thấy một mạt sáng hồng chiếu rực vào mắt, cô sửng sốt, thấy rõ là món gì thì càng cả kinh, "Anh mua thật?"

Còn không phải là vòng cổ hồng bảo thạch hai ngày trước anh cho cô xem hay sao!

Thân Đồ Xuyên thấy Quý Thính không cao hứng như mình tưởng tượng, anh nhíu mày, ngón tay giật giật, cảm thấy sự tình có chút không đúng.

"Cái này tôi nhìn là giá bao nhiêu tiền? Hơn một ngàn vạn hay hai ngàn vạn? Anh đâu ra nhiều tiền như vậy mà mua cái này!" Đầu Quý Thính như muốn nổ tung, cảm giác mấy ngày nay giáo dục về tiền tài cho anh đều là ném đá trên sông.

Thân Đồ Xuyên xem xét thời thế, chậm rãi mở miệng: "Đây là đồ giả."

Quý Thính còn một đống lời muốn nói, nghe vậy đầu lưỡi như nghẹn lại: "Cái, cái gì?"

"Giả." Thân Đồ Xuyên vẻ mặt kiên định.

Quý Thính chớp chớp mắt, nổi giận: "Anh lừa ai đâu? Đồ nhìn tốt như vậy mà anh nói là giả?"

"Làm thật giống mà thôi, giá cũng chỉ hai... hai vạn." Anh vốn dĩ muốn nói hai trăm vạn, nhưng nhìn vẻ mặt của Quý Thính liền giảm thêm mấy số 0.

Quý Thính hoài nghi nhìn anh, sau một lúc lại nhìn nhìn vòng cổ, vẫn là cảm thấy không đúng, cuối cùng là một câu của Thân Đồ Xuyên đánh mất nghi ngờ của cô: "Em biết anh đâu có nhiều tiền như vậy."

...... Cũng đúng.

Quý Thính trong nháy mắt bình tĩnh lại, tuy rằng hai vạn cũng thật mắc, nhưng so với hai ngàn vạn thì không đáng nhắc tới, cô chọc chọc cái vòng cổ, cảm thấy cái này làm giả thật đẹp, trách sao không bán tới hai vạn.

Thân Đồ Xuyên nhìn biểu tình đặc biệt của Quý Thính, đáy mắt hiện lên một tia ý cười. Anh vốn dĩ có thể để cô xem trực tiếp tiền tiết kiệm của mình, nhưng như vậy nhất định sẽ mất đi quyền lợi được cô lo lắng chú ý, cho nên duy trì tình trạng hiện tại thì tốt hơn.

"Anh đeo lên cho em nhé?" Thân Đồ Xuyên đề nghị.

Quý Thính khụ một tiếng: "Cái kia...... Tiền anh trừ từ tiền lương của tôi đi."

Thân Đồ Xuyên nhăn mi lại, rốt cuộc không muốn phá hư không khí hiện tại, anh không nói lời nào đi đến phía sau Quý Thính, từ sau lưng vươn tay ra lấy vòng cổ, mở hộp trước mặt cô.

Động tác này trực tiếp như ôm Quý Thính vào trong lòng ngực, Quý Thính hơi động một chút liền đụng vào người Thân Đồ Xuyên, cả người cô cứng đờ lên.

Thân Đồ Xuyên dường như không nhận ra Quý Thính khác thường, anh không nhanh không chậm lấy vòng cổ ra mang lên cho cô, vì chưa làm chuyện này bao giờ, anh cúi đầu xuống loay hoay mãi mới móc được khóa, trong quá trình này, mặt Thân Đồ Xuyên như dán trên sau cổ Quý Thính, xúc cảm tinh tế không ngừng nhiễu loạn tinh thần, sau khi móc khóa xong vẫn không muốn rời khỏi.

"Còn chưa cài được sao?" Bị người vuốt vuốt cổ cảm giác quá kỳ quái, Quý Thính không thể nào thả lỏng mình được.

"Chưa, chờ một lát."

Khi Thân Đồ Xuyên nói chuyện, hơi thở dừng phía sau cổ Quý Thính, chỗ đó đột nhiên ửng hồng lên, ánh mắt Thân Đồ Xuyên ám ám, đưa tay sờ vào nơi đó.

Quý Thính: "?"

Cô đột nhiên quay đầu lại, thoát người ra khỏi Thân Đồ Xuyên rồi đối diện với anh, sau đó ý thức được vòng cổ đã cài xong, cô không khỏi nhíu mày: "Anh gạt tôi?"

"Không có, mới vừa mang xong."

"Vậy anh nhéo tôi làm gì?" Quý Thính khó hiểu.

Thân Đồ Xuyên trầm mặc một chút, chậm rãi nói: "Nghe nói nắm phía sau cổ mèo, mèo sẽ không động đậy, anh thử xem thế nào."

"...... Cho nên, anh cảm thấy người ở chung với anh lâu như vậy là con mèo?" Quý Thính càng không hiểu anh đang suy nghĩ gì.

Thân Đồ Xuyên tâm tình không tồi liếc cô một cái, xoay người ngồi xuống sô pha, Quý Thính chạy nhanh tới kéo anh lên: "Mới vừa cơm nước xong, đừng ngồi nhiều quá, chúng ta đi dạo trong sân một lát."

"...... Không phải không cho ra gió sao?" Thân Đồ Xuyên không muốn hoạt động chút nào.

Quý Thính nhẫn nại giải thích: "Đó là bởi vì anh ở trong phòng không mặc đồ dày, mở cửa sổ sẽ cảm lạnh, chúng ta đi ra ngoài mặc đồ nhiều một chút sẽ không có việc gì, còn có thể rèn luyện một chút."

Thân Đồ Xuyên vẫn không nghĩ đi, nhưng bị Quý Thính mè nheo một lát, vẫn miễn cưỡng đứng lên.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, lúc trước buổi trưa vẫn còn hơi nóng, hiện tại giờ ngọ chỉ có thể xem như hơi ấm áp, vẫn cần phải thêm một tầng áo khoác.

Cùng với thời tiết trở lạnh, quan hệ Thân Đồ Sơn và Cố Trị cũng thế. Khi Cố Trị lấy được hạng mục nghe đồn thật lớn kia, rốt cuộc như tâm nguyện Cố Trị được lên làm chủ tịch, mà Thân Đồ Sơn cũng bởi vì bị bức xuống chức mà ngã bệnh.

Kỳ thật Cố Trị muốn lên chức không phải dễ dàng như vậy, nhưng chính Thân Đồ Sơn tự mình tìm đường chết, lúc trước khi Cố Trị thành niên có tặng anh ta một số cổ phần, bây giờ Cố Trị lại mượn sức một vài cổ đông khác, hơn nữa hạng mục lớn kia lại là Cố Trị nắm được, lúc này mới bức Thân Đồ Sơn sụp đổ.

Cũng chính bởi vì bị người mình coi như con trai ruột phản bội, lần này Thân Đồ Sơn bệnh thật trầm trọng, cơ hồ không xuống được giường, có thể nghĩ ông ta đã bị đả kích biết bao nhiêu.

Giống như trong một đêm Thân Đồ Sơn ngã thành già nua, ngay cả ánh mắt đều vẩn đục. Nằm trên giường không có việc gì làm, ông ta bắt đầu hồi ức chuyện cũ, hồi ức những chuyện phát sinh mấy năm nay, mà nghĩ đến nhiều nhất thế mà lại là nguyên con trai ruột của mình.

Nhìn lại đứa con Cố Trị tên bạch nhãn lang này, hóa ra người vợ nguyên phối và đứa con trai ruột tựa hồ cũng không đáng chán ghét như vậy, bọn họ tuy rằng không làm người thích nhưng ít nhất sẽ không làm tổn thương ông ta.

Hối hận trong lòng càng tăng, áy náy càng nhiều, lúc trước đã biết Thân Đồ Xuyên có khả năng không qua được mùa đông này, nhưng ông ta vội vàng đấu với Cố Trị nên không đi thăm Thân Đồ Xuyên, hiện tại cũng không biết con trai mình thế nào.

Ông ta ngồi trên giường, không nhịn được thở dài.

Cố Trị từ công ty trở về, chuyện thứ nhất chính là tới xem Thân Đồ Sơn, nhìn đến tóc hai bên thái dương đột nhiên trắng xóa, mỉm cười đi tới: "Ba, hôm nay thân thể khỏe lên chút nào không?"

Thân Đồ Sơn lạnh lùng nhìn về phía anh ta, sau một lúc lâu mơ hồ nói một câu: "Bạch nhãn lang!"

"Xem ra tinh thần không tồi, vẫn còn có thể mắng chửi người." Cố Trị nở nụ cười, xoay người đem thuốc đến, "Thuốc vẫn nên uống đúng giờ, bằng không không khỏe lại được."

"Bạch nhãn lang!"

"Ba, con biết ba còn giận con, con làm như vậy cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, con chỉ muốn hoàn thành hạng mục này, nhưng ba một hai phải ngăn cản, vậy con chỉ có thể trước thay thế ba quyết định thôi. Chờ đến khi hạng mục hoàn thành, con lại đem vị trí trả lại cho ba, được không?" Cố Trị cầm thuốc đến.

Thân Đồ Sơn hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn cầm thuốc lên, ông ta giận dữ với Cố Trị nhưng cũng sẽ không lấy thân thể mình ra đùa giỡn, đặc biệt là uống thuốc xong thì tinh thần tốt lên rất nhiều.

Cố Trị nhìn ông ta uống thuốc xong, khóe miệng cười vui mừng, nhưng ánh mắt vẫn lạnh băng một mảnh.

"Không phải ba không cho con làm, mà là hạng mục này rất nguy hiểm, làm không tốt sẽ kéo theo cả Thân Đồ gia." Thân Đồ Sơn uống thuốc xong, ngồi thở dốc.

Cố Trị cười cười: "Làm sao có thể, năng lực của con ba biết mà, sẽ không có khả năng thất bại."

Thân Đồ Sơn cười lạnh một tiếng, nhắm mắt lại không nói chuyện nữa.

Cố Trị lạnh nhạt nhìn ông ta chằm chằm, ngồi một lát sau đứng dậy rời đi.

Khi Cố Trị ra tới cửa, Thân Đồ Sơn nhàn nhạt nói: "Tiểu Xuyên thế nào? Ba muốn đi xem nó."

Cố Trị đột nhiên nắm chặt tay, ngữ điệu lại không thay đổi chút nào: "Chờ đến khi ba khỏe lên một chút, con sẽ đem ba đi xem cậu ấy." Anh ta nói xong liền rời, trong phòng chỉ còn lại Thân Đồ Sơn sắc mặt càng ngày càng kém.

Khoảng thời gian sau đó, Cố Trị đột nhiên tăng nhanh cải cách công ty, lúc không có mặt Thân Đồ Sơn, anh ta đổi toàn bộ người cũ trở thành người của mình, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, trăm năm cơ nghiệp của Thân Đồ gia chỉ sợ sắp phải sửa họ.

Thân thể Thân Đồ Xuyên ngày càng kém, như là ý thức được chuyện gì, Thân Đồ Sơn càng ngày càng muốn đi gặp Thân Đồ Xuyên, nhưng Cố Trị luôn từ chối. Sau một lần Thân Đồ Sơn nói ra, Cố Trị đưa mấy xấp giấy tờ ra: "Ba, trước tiên ba ký chỗ này đi, sau đó con đưa ba đi xem cậu ấy."

Thân Đồ Sơn run run tiếp nhận, nhìn thấy đó là hợp đồng tặng tài sản, trước mắt tức khắc tối sấm lại, ông ta dùng hết sức quăng hợp đồng lên người Cố Trị, phì phò cả giận: "Muốn nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Lúc trước ông ta thật mắt mù tâm điếc mới có thể đem người này trở thành con trai ruột mà nuôi dưỡng.

"Vì sao nghĩ cũng đừng nghĩ? Ba lúc trước không phải quyết định cho con kế thừa gia nghiệp hay sao, chẳng lẽ hiện tại lại hối hận?" Cố Trị không hiểu.

Thân Đồ Sơn oán hận nhìn Cố Trị, không nói được nên lời.

Cố Trị thở dài: "Ba, lúc trước nếu ba không dụ dỗ mẹ con ngoại tình, ba con cũng sẽ không trên đường đi tìm mẹ mà xảy ra tai nạn xe cộ, hiện tại con chỉ muốn được bồi thường một chút, sao ba lại không đáp ứng?"

Ánh mắt Thân Đồ Sơn biến đổi, ách thanh mở miệng: "Mày, mày thế mà......"

"Tôi không nên hận ông sao?" Cố Trị cười khẽ, "Ký đi, chỉ cần ông chịu ký, tôi sẽ cho Thân Đồ Xuyên một con đường sống, nếu không vì kế thừa gia nghiệp, tôi chỉ có thể làm cậu ta chết trước ông mà thôi."

Thân Đồ Sơn ngơ ngẩn nhìn anh ta, sau một lúc lâu mặt nhăn nhúm lại, lắc đầu: "Tao không ký, tao không ký... Thân Đồ Xuyên vốn dĩ không còn bao nhiêu thời gian, mày chỉ muốn gạt tao ký tên..."

Ngay cả ký tên, theo trạng huống thân thể Thân Đồ Xuyên cũng không thể sống sót, con trai sẽ hiểu cho ông, ông không thể ký tên.

Cố Trị lộ ra vẻ thương hại: "Mệt ông trong khoảng thời gian này vẫn luôn nhắc mãi cậu ta, tôi còn tưởng rằng ông thật đối với cậu ta áy náy."

Cả người Thân Đồ Sơn phát run, ánh mắt vẩn đục toát ra vài giọt lệ, ông thật là áy náy, nhưng giữa Thân Đồ Xuyên và tài sản, ông sẽ không chọn cái hư không.

Cố Trị xuy một tiếng, xoay người rời đi.

Bệnh Thân Đồ Sơn nặng thêm đã không thể ở trong nhà, ông ta bị Cố Trị đưa đến viện điều dưỡng, bên người có tám hộ lý trông giữ, quyền lực ở Thân Đồ gia hoàn toàn vào tay Cố Trị.

Phòng ngủ không được thông gió tràn ngập hương vị dược liệu và lá trà xanh, tạo thành một hỗn hợp mùi kỳ quái.

Cố Trị ngồi ở mép giường, nhìn Thân Đồ Xuyên trên giường, chậm rãi nói: "Dựa theo chúng ta ước định, tôi sẽ không động tới Thân Đồ Sơn, còn bảo đảm cho tuổi già của ông ta, nhưng tiền đề là, cậu phải ký phần hợp đồng từ bỏ tài sản."

Thân Đồ Xuyên cười lạnh một tiếng: "Xem ra là anh cảm thấy về sau anh không còn cần đến tôi?"

"Cũng không phải, chỉ là ký trước thì yên tâm hơn, rốt cuộc thân thể cậu không tốt, vạn nhất xảy ra chuyện gì, họ hàng bên mẹ cậu nếu tới cãi cọ thì thật là phiền toái."

Lúc này Cố Trị đối mặt với Thân Đồ Xuyên thật tự tin và thong dong, không hề che lấp mục đích của mình.

Thân Đồ Xuyên rũ mắt, giấu đi khinh thường dưới đáy mắt, sau một lúc lâu mở miệng nói: "Xem trọng Thân Đồ Sơn, đừng để ông ta dễ dàng chết như vậy, còn nhiều trò hay, để cho ông ta xem một chút mới được."

"Cậu yên tâm, tôi khẳng định sẽ chú ý tới ông ta, tôi làm sao từng bước một mà ăn hết được Thân Đồ gia!" Cố Trị nhìn Thân Đồ Xuyên đã ký xong hợp đồng, vừa lòng cầm lấy, đứng dậy.

Thân Đồ Xuyên cong cong khóe môi, đáy mắt hiện lên một tia tối nghĩa: "Phải không? Vậy làm ông ta xem cho rõ đi."

Cố Trị cười cười, xoay người đi ra ngoài, ở cửa thang lầu gặp được Quý Thính đang quét tước làm vệ sinh, đi lên trước thấp giọng nói: "Trong khoảng thời gian này thật vất vả cho cô."

Quý Thính liếc anh ta một cái, khách khí nói: "Không vất vả, đều là chuyện tôi nên làm."

"Cô làm tốt lắm, chờ thêm một, hai tuần nữa, tôi sẽ chuyển việc cho cô." Cố Trị bảo đảm.

Quý Thính suy tư liếc anh ta một cái, một hai tuần nữa sẽ chuyển việc, ý là anh ta tin tưởng "dược liệu" trên người Thân Đồ Xuyên chỉ cần thêm mấy ngày nữa hay sao?

Nói chuyện cho có lệ với Cố Trị xong, Quý Thính vội vàng đi vào phòng ngủ, chỉ thấy vừa rồi còn suy yếu nằm trên giường, Thân Đồ Xuyên đã không kiên nhẫn đi mở cửa sổ. Quý Thính chạy nhanh đến cầm áo khoác phủ thêm: "Anh không thể đi phòng khách trước, để cho tôi thông gió xong hãy vào được không?"

"Hôi quá." Là mùi vị ghê tởm của con người Cố Trị.

Quý Thính bất đắc dĩ: "Tôi không biết vì sao anh còn muốn diễn, hiện tại mục đích của anh đã đạt được, tùy thời đều có thể rời đi, không cần thiết phải giả vờ rơi vào bẫy của anh ta."

"Còn phải diễn một thời gian nữa, không thể để anh ta nghi ngờ gì." Nhắc tới chuyện này, Thân Đồ Xuyên có chút không kiên nhẫn.

Quý Thính nghi hoặc: "Anh hiện tại còn chưa định đi?"

"Chưa, chờ thêm mấy ngày."

"Nhưng mà Cố Trị giống như đã xác định những dược liệu anh uống đã đủ hại chết anh, tới lúc đó anh không thể là giả chết đi!"

Quý Thính nhíu mày.

Thân Đồ Xuyên dừng một chút: "Anh ta có nói kỳ hạn?"

"Nói, một hai tuần."

Thân Đồ Xuyên trầm tư hồi lâu, gật gật đầu: "Vậy là đủ rồi."

"... Sao tôi lại có cảm giác anh giống như có chuyện gì gạt tôi." Quý Thính nhướng mày.

Khóe môi Thân Đồ Xuyên cong lên: "Em muốn biết sao?"

"Muốn nha, chuyện gì?" Quý Thính lập tức hỏi.

"Hôn anh một chút, anh liền nói cho em."

"......"

"Hôn đi."

"...... Kỳ thật cũng không muốn biết đến như thế." Quý Thính nhàn nhàn liếc Thân Đồ Xuyên một cái, ôm một trái tim tò mò tới muốn nổ mạnh, làm ra vẻ bình tĩnh đi ra ngoài.

...

Hai ngày sau, đôi mắt quầng thâm, Quý Thính vô lực khẩn cầu: "Anh rốt cuộc giấu diếm em cái gì, nhanh nhanh nói cho em biết đi."

"Trước hôn một chút." Rõ ràng đã trở nên thực dễ nói chuyện, lúc này Thân Đồ Xuyên một chút đều không lay được.

Quý Thính nhịn nhẫn: "Em là quan tâm anh mới hỏi, nếu anh không nghĩ nói, em sẽ không hỏi nữa, nhưng về sau em có bí mật gì anh cũng đừng nghĩ sẽ được biết!"

"Em có thể có bí mật gì? Trộm công khoản lấy hai trăm đồng mua đồ ăn vặt giấu trong phòng?" Nhắc tới chuyện này, Thân Đồ Xuyên thanh âm đều lạnh.

Quý Thính kinh ngạc: "Sao anh biết được?" Nói xong cô mới ý thức được mình nói lỡ miệng, nói nhanh bù lại, "Không đúng, em không có, em, em... anh đừng nói oan cho em!"

"Hôm kia buổi chiều, ai ôm một túi đồ ăn thật to lén lút chạy về?"

Quý Thính khiếp sợ: "Anh giám thị em?"

"Chỉ là đúng lúc đứng ở cửa sổ ngắm phong cảnh, vừa khéo bắt gặp được." Thân Đồ Xuyên sẽ không nói cho cô biết, mỗi lần cô ra ngoài cửa, mình sẽ đứng mãi ở cửa sổ chờ đến khi cô trở về.

Quý Thính vừa nghe, vội vàng giải thích: "Em, em, đó là tiền em mua, còn nữa, em là quang minh chính đại, được chưa? Nếu không phải thân thể anh không được khỏe không thể ăn nhiều, em chắc chắn đã lấy ra chia sẻ, em không phải là người muốn ăn lén một mình..."

Cô nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng dừng một chút, chớp mắt, rồi lại nhíu mày: "Không đúng, em không phải không cho anh mở cửa sổ sao? Sao anh lại lén mở?"

"...... Bí mật của anh em còn muốn biết sao?" Thân Đồ Xuyên sợ cô lại bắt đầu rối rắm chuyện này, nhanh nhanh chuyển đề tài trở về.

Quý Thính quả nhiên gật gật đầu: "Muốn biết."

"Vậy hôn anh một chút."

"......"

"Nhanh lên." Thân Đồ Xuyên phối hợp cúi người.

Quý Thính ghét bỏ lui về sau một bước: "Anh không để yên đúng không?"

"Không muốn nghe? Vậy thôi." Thân Đồ Xuyên nói liền như muốn ngồi dậy.

Quý Thính chỗ nào mà lại không muốn nghe, cô quả thực muốn nghe đến điên, nếu không hai ngày nay sẽ đều không ngủ được tốt như vậy, thấy Thân Đồ Xuyên muốn đi, vội vàng ôm lấy cổ anh, mổ lên môi anh một cái.

Trong nháy mắt hai đôi môi chạm nhau, thân thể Thân Đồ Xuyên banh ra, khi Quý Thính muốn rời đi, anh vội ôm lấy eo cô, hung hăng gia tăng nụ hôn này.

Đôi mắt Quý Thính trừng lớn, 2 tay đẩy ngực anh ra, lại bị Thân Đồ Xuyên ôm lấy càng chặt. Quý Thính nóng nảy, lập tức cắn anh một cái, Thân Đồ Xuyên kêu lên một tiếng cắn trở về.

Quý Thính: "......" Tới lúc này còn không chịu có hại, anh ta là người sao?

Một cái hôn không quá thuận lợi kết thúc, Quý Thính đẩy Thân Đồ Xuyên ra, đỡ ghế thở hổn hển một chút, chờ hô hấp bình thường trở lại mới cả giận: "Thân Đồ Xuyên, anh thật quá đáng!"

"Là em hôn trước." Thân Đồ Xuyên duỗi tay, giúp cô lau đi vệt nước còn dính ở khóe môi.

Quý Thính cau mày quay mặt đi: "Em chỉ là muốn hôn một chút, không có muốn như vậy, như vậy......" Cô lắp bắp.

"Em cũng đâu có rời khỏi anh, xác thật chỉ là một chút, chỉ là chút này hơi dài mà thôi," Thân Đồ Xuyên thấy cô muốn tức giận tiếp, lập tức thay đổi đề tài, "Không phải em muốn biết anh giấu em cái gì sao?"

Quý Thính mím môi, tức giận ngồi xuống: "Vậy anh nói đi." Chính sự quan trọng hơn, chuyện này nhớ kỹ để đó rồi sẽ tính.

Thân Đồ Xuyên đáy mắt hiện lên ý cười, ngồi xuống đối diện với cô, ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ thắm của Quý Thính, lúc này mới nói chính sự: "Hạng mục gần đây là có vấn đề."

"Hả?" Quý Thính trong lúc nhất thời nghe không hiểu.

Thân Đồ Xuyên dừng một chút, thay đổi cách giải thích đơn giản hơn: "Cố Trị vì muốn hạ bệ Thân Đồ Sơn mà đi làm một hạng mục, hạng mục đó có vấn đề, không chừng có khi phải bồi thường toàn bộ Thân Đồ gia."

"Anh có thể xác định trăm phần trăm là có vấn đề?" Quý Thính khó hiểu.

Thân Đồ Xuyên cong lên khóe môi: "Nếu Cố Trị không thông qua anh thì anh không thể xác định, nhưng hiện tại..."

Quý Thính ngây ngẩn cả người.

"Hạng mục kia là nhiều tuyến diễn ra cùng một lúc, cũng sẽ mau chóng xuất hiện vấn đề, cho nên trong khoảng thời gian này anh muốn tiếp tục giả vờ, không thể làm Cố Trị sinh ra cảnh giác, anh muốn anh ta đối mặt với vấn đề sẽ giải quyết không kịp."

Quý Thính đầu óc vận động kịch liệt, lập tức chỉ ra một vấn đề: "Nhưng mà, sao anh xác định được ngay từ đầu anh ta không có cảnh giác với anh?"

"Anh giúp anh ta nhiều năm như vậy chưa bao giờ xảy ra sai lầm." Thân Đồ Xuyên ý vị thâm trường.

Quý Thính đã hiểu, hợp lại người này từ lúc bắt đầu đã không tính toán buông tha Cố Trị, thời gian dài như thế còn biểu hiện hiên ngang lẫm liệt đến như vậy... Nhưng Cố Trị rốt cuộc là nam chủ, cô sợ Thân Đồ Xuyên đã làm chuyện không công.

Nhưng Quý Thính lo lắng không lâu, chuyện chấm dứt lúc Cố Trị con mắt đỏ quạch lao vào nhà.

"Cậu làm sao dám, làm sao dám..." Cố Trị như điên bắt lấy cổ áo Thân Đồ Xuyên.

Quý Thính lập tức cầm cây chổi vọt lại: "Anh buông anh ấy ra! Tôi đã báo nguy, nếu anh dám động anh ấy, tôi khiến cho anh phải ngồi tù!"

Cố Trị sửng sốt, nhìn Quý Thính một cái, lại chú ý tới Thân Đồ Xuyên sắc mặt tựa hồ thật tốt, hoàn toàn không có vẻ gì bị trúng độc, trong nháy mắt Cố Trị hoàn toàn minh bạch.

"Thân Đồ Xuyên, cậu cũng thật lợi hại, tôi thế nhưng không nhìn ra được." Cố Trị giận đến phát run.

Thân Đồ Xuyên giống như đuổi ruồi bọ đẩy anh ta ra, vẻ mặt phiền chán: "Vậy đúng là vinh hạnh của tôi, xem bộ dáng này của anh, mục đích của tôi hẳn là đã đạt được, chính anh chậm rãi chơi đi, tôi không tiếp."

"Đây là sản nghiệp nhà cậu, cậu phải thu xếp cục diện rối rắm này!" Cố Trị nói xong, chính mình lại cảm thấy sửng sốt.

Thân Đồ Xuyên trào phúng: "Xem ra anh đã nghĩ tới, hiện tại nơi này là của anh, cho nên nếu mắc nợ, cũng chỉ là anh phụ trách."

"Thân Đồ Xuyên, tôi thật là xem thường cậu." Cố Trị hai mắt đỏ bừng, hoàn toàn minh bạch Thân Đồ Xuyên không phải vì lấy được gia sản mà là muốn hoàn toàn huỷ hoại hết thảy. Cậu ta căn bản sẽ không giúp mình giải quyết chuyện rối rắm này.

Quý Thính sợ Cố Trị làm ra chuyện gì, chạy nhanh tới thủ bên người Thân Đồ Xuyên. Thân Đồ Xuyên sờ sờ đầu cô, thấp giọng nói: "Đi thu thập đồ vật, chúng ta bây giờ rời đi."

"Thu thập cái gì?" Cố Trị lạnh mặt ngắt lời, "Trong nhà này tất cả đều là của tôi, lúc trước cậu ký hợp đồng từ bỏ tất cả mọi tài sản tư hữu từ Thân Đồ gia, bao gồm cả tiền của mẹ cậu."

"Cố Trị, anh không cần quá phận, đồ riêng của anh ấy, dựa vào đâu mà không cho anh ấy mang đi?" Sắc mặt Quý Thính không tốt chút nào.

Cố Trị nhìn về phía cô, nếu nói giờ phút này anh ta hận nhất là ai thì không thể nghi ngờ chính là người phụ nữ này, nếu không phải cô ta, kế hoạch của mình sẽ không bị thất bại.

"Ngay cả không có cô ấy, tôi thật sự bị anh độc chết, anh muốn cũng không giữ được." Thanh âm lạnh lùng vang lên, giống như nhìn thấu nội tâm Cố Trị.

Cố Trị cười lạnh: "Hiện tại cậu tồn tại được đến mức nào, Thân Đồ gia sẽ không bởi vì một hạng mục mà đổ sụp, nhưng còn cậu thì sao, tôi xem có công ty nào dám thuê cậu, tôi thật muốn nhìn không có Thân Đồ gia, cậu còn có thể làm gì."

"Không cần anh nhọc lòng, tôi sẽ chiếu cố anh ấy." Quý Thính không kiên nhẫn, "Phiền toái anh tránh ra, đừng trở ngại cuộc sống mới của chúng tôi."

Cố Trị phong độ mất hết, hung hăng trừng mắt nhìn Quý Thính sau đó lại nhìn về phía Thân Đồ Xuyên: "Cậu cứ đi như vậy, không sợ tôi đụng vào Thân Đồ Sơn?"

"Anh cảm thấy tôi sẽ sợ?" Thân Đồ Xuyên nhìn Cố Trị giống như xem một thằng ngốc.

Cố Trị nhìn chằm chằm Thân Đồ Xuyên hồi lâu, đột nhiên cười một tiếng: "Cậu và Thân Đồ Sơn quả nhiên là cha con, ngay cả làm việc đều giống nhau như đúc, biết không? Lúc trước kêu ông ta lựa chọn giữa gia sản và cậu, đoán xem, ông ta chọn thế nào?"

"Cố Trị!" Quý Thính nóng nảy, Thân Đồ Xuyên đã đủ cừu hận thế giới này, anh ta không thể làm nó loạn ít đi hơn sao?

Thân Đồ Xuyên nhìn kỹ Cố Trị, thế mà lại bật cười: "Chọn như thế nào tôi thật không để bụng, nhưng thật ra anh, anh thật là vì ước định với tôi mà không giết ông ta sao?"

"Cậu nói cái gì?!" Cố Trị cả giận nói.

"Anh trước nay đều không phải là người tuân thủ hứa hẹn, thừa nhận đi, anh chính là đối với người dốc lòng giáo dưỡng anh mười mấy năm nay mà không hạ thủ được," Thân Đồ Xuyên mặt vô biểu tình, "Tôi thật cảm thấy đáng buồn cho cha ruột của anh."

"Cậu nói bậy!" Cố Trị một quyền đánh qua.

Thân Đồ Xuyên nghiêng người một chút mới miễn cưỡng tránh được. Quý Thính vọt tới trước mặt Thân Đồ Xuyên, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Cố Trị, nói nhỏ với Thân Đồ Xuyên: "Chúng ta đi thôi, đừng nói chuyện với anh ta nữa." Thân Đồ Xuyên thể chất không tốt, cô lại không có sức lực gì, nếu đánh nhau người bị hại sẽ là họ.

Thân Đồ Xuyên cho rằng cô sợ hãi nên không tiếp tục dây dưa nữa, nắm tay cô đi ra ngoài.

"Tôi sẽ phái người nhìn chằm chằm các người, đừng mơ tưởng lấy bất cứ thứ gì từ Thân Đồ gia! Tôi sẽ giải quyết mọi chuyện, tiếp tục làm đại thiếu gia của tôi, còn cậu à, xem không có Thân Đồ gia chống lưng, ai dám thuê cậu làm việc! Ở đó mà chờ chết đi!"

Phía sau truyền đến tiếng Cố Trị rít gào, Thân Đồ Xuyên xuy một tiếng bước tiếp, không chần chừ dừng lại một giây nào.

Cố Trị quả nhiên phái người giám sát bọn họ, trừ bỏ đồ của Quý Thính, bọn họ cái gì cũng không thể lấy, ngay cả thẻ ngân hàng mẹ Thân Đồ Xuyên để lại cũng không cho họ mang đi. Quý Thính có chút sốt ruột, Thân Đồ Xuyên đành khuyên cô vài câu.

"Những thẻ đó không phải tên của anh, không thể làm cái mới." Quý Thính nhíu mày.

Cố Trị nhất định sẽ nói được làm được, không cho Thân Đồ Xuyên công việc, hiện tại không có tiền, tương lai Thân Đồ Xuyên có thể tưởng tượng sẽ gian nan thế nào.

Thân Đồ Xuyên cười cười: "Không sao, chúng ta đi thôi, anh không nghĩ tiếp tục ở chỗ này."

Quý Thính nhìn anh sắc mặt tái nhợt, đành không tiếp tục dây dưa, mang Thân Đồ Xuyên đi ra khỏi nhà Thân Đồ.

Chớp mắt hít thở được không khí mới mẻ bên ngoài, Thân Đồ Xuyên quay đầu nhìn lại tòa nhà giam hãm anh hai mươi mấy năm, đáy mắt hiện lên nồng đạm châm chọc, vừa cúi đầu xuống liền nhìn thấy khuôn mặt ưu sầu của Quý Thính.

Anh định nói cô không cần lo lắng, tài sản của anh so với cô tưởng tượng nhiều hơn mấy vạn lần, cũng đủ bọn họ sống xa xỉ đến già. Chỉ là, chưa kịp mở miệng, Quý Thính vẻ mặt trịnh trọng liền nói với anh: "Thiếu gia, anh yên tâm, em sẽ dưỡng anh."

Thân Đồ Xuyên trầm mặc một chút, rũ mắt nói: "Cảm ơn, vậy nhờ vào em."