Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 13: TG1: Vai ác tàn tật hung ác nham hiểm (13)



Không mất mặt không mất mặt, bị bạn trẻ vứt bỏ mới mất mặt. Quý Thính một bên ôm lấy eo cậu anh anh anh, một bên cảm khái chính mình dưỡng người rất khá, thân thể này giống như ván cửa thật rắn chắc, làm người muốn gõ gõ một chút.

Nhưng hiện tại cô cũng không dám, nếu gõ thật, phỏng chừng người này có thể ném cô vào thùng rác nha. Quý Thính rất tiếc nuối ôm lấy eo cậu, cảm thụ một chút hơi thở thanh xuân. Thân Đồ Xuyên nhận thấy cánh tay của cô vòng qua, cả người cậu căng chặt lên, trong lúc nhất thời lại có chút không bỏ qua được.

Hai người giống như ngốc tử ôm nhau đứng trong mưa to, một trận cuồng phong thổi qua, Quý Thính nhịn không được run lên một chút, Thân Đồ Xuyên xách cô từ trong ngực mình ra, trầm giọng: "Về nhà!"

"Cậu còn giận tôi sao?" Quý Thính cẩn thận hỏi.

Thân Đồ Xuyên mím môi, cậu nhìn Quý Thính đến đáng thương như vậy, kỳ thật đã sớm quên đến chuyện tức giận, nhưng nếu nói ra dễ dàng như vậy, cô không dễ nhớ lại chuyện này thì làm sao. Cậu tuy rằng chưa từng yêu ai, nhưng bạn bè đã từng nói qua, phụ nữ phải được quản giáo nhiều mới được.

"... Tôi hiểu rồi." Quý Thính thấp giọng nói, tiếp theo kéo cái rương đi ra hướng cửa.

Thân Đồ Xuyên sắc mặt đổi đổi: "Cô đi đâu?!"

Quý Thính đột nhiên đứng lại, hồi lâu hạ xuống nói: "Tôi sẽ đi, hôm nay chuyện đó... thật xin lỗi." Cô nói xong liền tiếp tục đi chầm chậm, trong lòng đếm số một hai ba.

Đếm đến ba, cái rương trong tay bị người đoạt đi, cô giả vờ kinh ngạc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thân Đồ Xuyên mặt mày thâm trầm: "Về nhà với tôi."

"Nhưng mà..."

"Tôi không tức giận."

Quý Thính ánh mắt sáng lên, ngay sau đó nở nụ cười, Thân Đồ Xuyên hừ nhẹ một tiếng, lôi kéo cái rương hướng về hàng hiên: "Nếu không theo kịp, về sau cũng đừng trở lại."

Quý Thính cười hì hì đi theo, khi cậu quay đầu lại thì nhanh nhanh giả vờ mặt ủ mày ê để cậu không phát hiện ra tiểu tâm tư của mình. Hai người tới trên lầu, Quý Thính lúc này không đi đoạt lấy phòng tắm mà lại khách khí lễ phép: "Cậu nhanh nhanh đi tắm đi, coi chừng bị cảm lạnh."

"Cũng không biết lần trước bị mắc mưa xong thì ai phát sốt," nhớ tới tình trạng thân thể của cô, lửa giận Thân Đồ Xuyên lại muốn phát tác, nhìn đến cô biểu tình rón rén thì mới khắc chế xuống, "Đừng vô nghĩa nữa, đi tắm rửa đi!"

"...... Được." Quý Thính là thật sợ cậu bị mưa ướt làm bệnh, thấy cậu kiên trì như vậy liền chạy nhanh đi tắm, sau đó nhanh chóng đi ra.

Thân Đồ Xuyên còn ở cửa phòng tắm, nhìn thoáng qua Quý Thính đi ra, trên mặt còn tầng hơi nước, tóc cũng ướt dầm dề, vừa thấy biết là chưa lau khô đã chạy ra.

"Chạy nhanh đi tắm đi, không thì sinh bệnh." Quý Thính vẻ mặt quan tâm.

Thân Đồ Xuyên nhấp môi đi vào phòng tắm vẫn còn hơi nóng hầm hập, trước khi đóng cửa liếc nhìn cô một cái, không kiên nhẫn nói: "Trước khi tôi ra thì lau khô đầu tóc đi."

"Được." Quý Thính ngoan ngoãn gật đầu.

Thân Đồ Xuyên lạnh mặt đóng cửa phòng tắm lại, đứng trong không khí ướt át ở phòng tắm một lúc lâu, mới cởi bỏ chân giả đi tắm rửa. Tắm xong mặc vào quần áo ngủ, cậu tìm cái ghế nhỏ ngồi xuống, bắt đầu thu dọn tóc Quý Thính rơi xuống, thu thập phòng tắm sạch sẽ rồi mới chống nạng đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng tắm, cậu thấy được Quý Thính một tay cầm thuốc một tay cầm máy sấy, cười cười nhìn mình: "Lại đây."

Thân Đồ Xuyên trong lòng vừa động, vội vàng dời mắt. Chẳng sợ cậu không muốn, cũng phải thừa nhận cái nhà này có cô mới giống nhà, từ hôm qua cô bỏ đi, nơi này cùng với chỗ cậu ở ngoài đường cũng không có gì khác nhau.

Quý Thính thấy cậu không nhúc nhích, lại thúc giục hai câu, vừa muốn đi kéo cậu lại, Thân Đồ Xuyên liền chủ động đến. Quý Thính trước giúp cậu thổi tóc, thiếu niên tóc đen mềm mại chưa khô còn rũ ở đó, trên nền màu da sáng làm cho cả người cậu toát ra vẻ ngoan ngoãn. Cùng với tính tình bắn nhắn thật không hợp nhau chút nào.

Quý Thính có chút xuất thần, Thân Đồ Xuyên cũng cảm giác quá tốt, ngón tay mảnh khảnh của cô ở trên tóc lật qua lật lại, làm cậu có điểm ngứa lại có điểm như bị điện giật, tóm lại chính là rất kỳ quái, làm nhiễu loạn trái tim của cậu.

Đầu tóc thiếu niên thật dễ thổi, chỉ hai phút đã khô, Quý Thính buông máy sấy, kéo ghế đến ngồi đối diện với Thân Đồ Xuyên: "Cho tôi xem chân của cậu."

Thân Đồ Xuyên trầm mặc một chút, cuối cùng cuốn quần ngủ lên, lộ ra chỗ gãy. Nhìn đến cái chân huyết nhục mơ hồ, Quý Thính hít một hơi lạnh, thanh âm có chút run: "Sao lại nghiêm trọng như vậy..."

Thân Đồ Xuyên tuy rằng không để ý đến chút thương tích này, nhưng nhìn đến Quý Thính vì mình mà khó chịu như vậy, cậu không thể dừng mà sinh ra một loại mừng thầm, nhưng trên mặt không lộ ra chút nào: "Kết vảy, nhìn thì nghiêm trọng, nhưng kỳ thật lại không đau."

"Sao có thể không đau?" Quý Thính trừng cậu một cái, "Làm ơn sau này cậu có thể yêu quý chính mình một chút được không, không biết như vậy tôi sẽ khó chịu hay sao?"

Thân Đồ Xuyên dừng một chút, chung quy không nhịn xuống, khóe miệng hơi cong lên một chút: "Đã biết."

Quý Thính đau lòng nhìn miệng vết thương, bị nước ngâm qua có chỗ bắt đầu trắng bệch, thoạt nhìn càng khiếp người. Cô cúi đầu dùng bông chấm cồn giúp cậu rửa sạch, thật cẩn thận, mày cứ nhíu chặt. Thân Đồ Xuyên nhìn chằm chằm lông mi cô một lúc lâu, đột nhiên kêu lên một tiếng: "Quý Thính."

"......" Quý Thính đang vội vàng, không trả lời.

Không được đáp lại, Thân Đồ Xuyên có chút không cam lòng, nhìn miếng bông trong tay cô, chợt chớp mắt một cái rồi "a" nhẹ một tiếng, Quý Thính lập tức khẩn trương ngẩng đầu: "Đau sao?"

"Ừ, đau." Thân Đồ Xuyên trợn mắt nói dối.

Quý Thính nhấp môi: "Tôi sẽ cẩn thận hơn một chút."

"Cẩn thận một chút cũng sẽ đau, cồn vốn dĩ rất rát." Thân Đồ Xuyên nghiêm trang.

Quý Thính nhíu mày: "Tôi đổi phương pháp khác?"

"Không cần," Thân Đồ Xuyên nói xong tạm dừng một chút, chớp mắt, "Tôi thấy người ta lúc sử dụng cồn đều sẽ thổi thổi vào miệng vết thương, cồn sẽ bay hơi nhanh hơn, sẽ không đau."

"Như vậy sao......" Quý Thính như suy tư gì, giây tiếp theo liền thổi lên chỗ đùi cậu, "Còn đau không?"

Thân Đồ Xuyên ra vẻ không có việc gì, lắc lắc đầu, chỉ là lỗ tai không chịu khống chế đỏ lên. Quý Thính phí thật lớn lực mới nhịn xuống không cười ra tiếng, chỉ cảm thấy cậu trai trẻ này quá đáng yêu, ngay cả làm nũng, phương thức cũng đặc biệt đến như vậy.

Cho đến khi băng bó xong, Thân Đồ Xuyên không còn kêu đau nữa, lúc này Quý Thính mới nhẹ nhàng thở ra: "Được rồi..." Nói còn chưa dứt lời cô liền ngáp một cái, buồn ngủ đến không che dấu được.

Trời biết bao lâu cô không ngủ đủ giấc.

"Tôi mệt rồi." Thân Đồ Xuyên chống nạng không quay đầu lại đi vào phòng.

Cậu vừa đi, Quý Thính cũng chạy nhanh về phòng của mình, lên giường lăn một cái, thoải mái buông một tiếng thở dài, vừa muốn ngủ đột nhiên nhớ tới còn chưa cho Thân Đồ Xuyên uống thuốc hạ sốt, vì thế cô lại ngồi lên lấy thuốc, ngáp dài mà đi tìm cậu.

Đến cửa phòng Thân Đồ Xuyên, đôi mắt cô buồn ngủ mông lung mà trực tiếp mở cửa, cùng lúc đối diện với Thân Đồ Xuyên đang cởi quần đến chân, cô theo bản năng liền nhìn về phía xương hông của cậu, Thân Đồ Xuyên có chút hoảng loạn lấy chăn che lại, xấu hổ buồn bực rống lên: "Cô không thể gõ cửa sao?!"

"A, xin lỗi." Quý Thính cũng không có ý gì hối lỗi, tâm tư đều ở tại chỗ mình vừa nhìn đến. Cậu tuy rằng che thật mau, nhưng Quý Thính cũng thấy được, cái bớt lúc này là màu hồng đậm.

Cô cho cậu một mái nhà, làm cậu thoát ra khỏi kiếp lang bạt kỳ hồ, lại làm cậu thoát ra bóng ma tâm lý tiếp thu tàn khuyết của mình, màu sắc bởi vì vậy nhạt đi rất nhiều, nhưng còn chưa đủ, xem màu sắc hiện tại, rõ ràng cậu vẫn cảm thấy cuộc sống thật dày vò. Vì sao lại cảm thấy dày vò, cũng không khó đoán ra.

Cho nên khúc mắc cuối cùng của Thân Đồ Xuyên, xem ra vẫn phải cần Lý Thác hỗ trợ cởi bỏ.

"Có việc gì?" Thân Đồ Xuyên thấy cô nhìn chằm chằm cái chăn mình mà thất thần, cậu chỉ cảm thấy thân thể giống như nóng lên, cắt ngang tưởng tượng của chính mình.

Quý Thính chớp chớp mắt, đem thuốc ném cho cậu: "Thuốc hạ sốt, uống xong thì đi ngủ."

"...... Được." Thân Đồ Xuyên lên tiếng, nhìn Quý Thính xoay người đi ra.

Trong nháy mắt cậu nghĩ đến gọi cô trở lại, nhưng tưởng tượng đến quan hệ của hai người, gọi cô ấy lại có ý nghĩa là gì, khuôn mặt cậu đột nhiên nhiễm hồng. Thân Đồ Xuyên ngã lên giường, nhìn chằm chằm trần nhà đến phát ngốc, sau nửa ngày cậu đột nhiên cảm thấy gọi người trở lại cũng không có gì là không thể, dù sao cậu đã tính toán cả đời này đều đi theo cô ấy.

Nhưng hiện tại đi tìm cô ấy có lẽ đã chậm, nhìn cô mệt mỏi như vậy, phỏng chừng đã ngủ... Vậy lần sau đi. Thân Đồ Xuyên yên lặng nhắm mắt lại, tự hỏi lần sau nên nói như thế nào để lưu người lại.

Một đêm không yên tĩnh.

Sáng sớm Quý Thính liền nghe được phòng tắm có động tĩnh, cô mơ mơ màng màng đi xem, nhìn thấy máy giặt đang hoạt động. mà Thân Đồ Xuyên vẻ mặt thất thần đang đứng đợi.

"Sao lại giặt quần áo giờ này?" Quý Thính nghi hoặc.

Thân Đồ Xuyên hoảng sợ, theo bản năng che trước mặt máy giặt, Quý Thính vốn không tò mò, nhìn thấy bộ dáng này, lập tức duỗi đầu ra xem. Thân Đồ Xuyên hoảng loạn buông nạng đẩy cô ra, bởi vì hành động bất thần này cậu chợt loạng choạng, Quý Thính vội vàng duỗi tay ra ôm lấy cậu, hai người cuối cùng bởi vì quán tính mà ngã vào trên máy giặt.

Thân Đồ Xuyên kêu lên một tiếng, Quý Thính vội ngẩng đầu lên nhìn cùng lúc cậu cúi đầu xuống, bất chợt mà hôn lên môi cậu.

Thời gian chớp mắt dừng lại.