Cơn Lốc Yakuza

Chương 17



Báo đen đứng trước mặt Hứa Mộc Tình.

Càng nhìn gần, gã ta càng nhận ra Hứa Mộc Tinh thật sự rất đẹp.

Cô trang điểm không quyến rũ, ăn mặc không gợi cảm.

Nhưng toàn bộ cơ thể lại tinh tế, duyên dáng.

Cô mặc bộ quần áo bình thường này lên người cũng đủ để thu hút vô số ánh mắt đàn ông.

Càng nhìn càng thoải mái.

Càng nhìn lại càng muốn có được!

Báo Đen bất giác đưa tay ra, muốn chạm vào khuôn mặt thanh tú của Hứa Mộc Tình.

Muốn véo cái mũi tinh tế của cô.

Đôi môi hồng hào gợi cảm.

Thật sự nhịn không nổi rồi!

Báo Đen bước từng bước tới.

Từng bước từng bước lại gần.

Hứa Mộc Tình nhanh chóng lùi lại tránh né.

“Anh muốn làm gì?

Lời của Hứa Mộc Tình vừa dứt, khuôn mặt của Báo Đen liền giật giật, giống như có một con rết đang bò.

Tôi muốn làm gì á?”

“He he he.”

Ánh mắt của anh ta gian tà, lộ ra sự thèm khát cùng ý muốn xằng bậy!

Gã bước từng bước ép tới!

Hứa Mộc Tinh lùi lại!

Gã duỗi hai tay ra, nắn bóp trong không trung.

“He he, anh đây muốn…

“Chị, mau chạy đi!”

Đột nhiên, Trương Hiểu Bình lấy hết can đảm xông tới.

Cô kéo Hứa Mộc Tình xoay người chạy về hướng phòng làm việc phía sau.

“Nơi này đã bị bao vây rồi, các em chạy được sao?”

“Người đẹp, ngoan ngoãn cho anh tận hưởng nào!”

“Như vậy anh sẽ không quá thô lỗ với em đâu!”

Báo Đen chảy nước miếng, lập tức đuổi kịp.

Mà trước mặt có nhiều công nhân nam, nhưng không ai dám đứng ra, tất cả đều cúi đầu.

Địa bàn của Bảo Đen nằm ngay cạnh bến tàu, mọi người ít nhiều cũng đã từng nghe danh Báo Đen.

Đối mặt với sinh tử, không ai dám hành động!

Trong khu vực rộng lớn này, không trung chỉ có tiếng cười của Báo Đen. Những người bên cạnh lặng im như tờ.

“He he he, phòng làm việc được đó, đóng cửa lại hai em có kêu to đến mấy thì bên ngoài cũng không ai nghe”

“Quả nhiên các bé này có chút thú vị.”

“Miệng thì nói không được nhưng cơ thể lại rất thành thật. Người đẹp, anh tới đây”

“Ha ha ha ha…

Cùng lúc đó, trong một con hẻm ở khu phố cổ.

Bốn tên côn đồ đứng ở đầu ngõ, Liễu Ngọc Phần co người lại, vẻ mặt đầy hoảng sợ.

Đây là ngõ cụt, không còn chỗ nào để thoát “Chạy đi”

“Tiếp tục chạy đi chứ!”

Hai tên còn đồ cầm thanh sắt đập “cạch cạch” vào tường của con hẻm.

Cười cợt.

Chế giễu.

Trong mắt chúng đều là ánh mắt đang bừa bãi đùa giỡn với mạng sống của người khác!

“Bà già, dù bà có mọc cánh cũng không bay được đâu.”

“Đại ca, xem ra bà già này không phản kháng, đánh vài gậy là xong”

“Hay là chúng ta ném thi xem ai ném chuẩn hơn?”

Trong lúc đang nói thì một người cầm gạch lên ném tới.

“Rầm?”

Một viên gạch suýt đập vào vai Liễu Ngọc Phần mà bay qua đập vào bức tường phía sau bà.

“Lại.”

“Rầm!”

“Mẹ,không trúng, lại”

“Rầm!”

“Xem tao đây!”

“Rầm!”

Liễu Ngọc Phần kinh hãi, cả người trốn sau cái rọ tre run sợ.

Hai tay bà ôm đầu khom người xuống.

Không nhịn được mà run rẩy!

Hoảng loạn!

Bất lực!

“Ha ha ha, bà già này bị dọa sợ chết khiếp rồi này!”.

“Thôi, chơi vậy đủ rồi.”

“Anh Báo đã nói rất rõ ràng, bảo chúng ta giết bà già này.”

“He he, mấy bà già yếu đuối như này, ông đãy đập một gậy vào đầu đảm bảo nát óc”

Bốn người cầm thanh sắt tiến tới.

Dáng đi huênh hoang.

Dương dương tự đắc.

Bộ mặt hung tợn!

Đột nhiên!

Bốn chàng trai nhân viên giao hàng lái xe điện xông tới.

Bốn người họ mỗi người cầm một sợi cáp dài và dày có móc ở cuối.

“Cạch! Cạch! Cạch! Cạch!”

Trước khi những tên côn đồ vẫn chưa phản ứng lại, anh nhân viên giao hàng đã móc chiếc móc vào quần áo và thất lưng của chúng

“Mẹ!”

“Bọn mày đang làm gì vậy!?”

Ngay khi bốn tên côn đồ quay người lại, một trong số chúng đột nhiên lên tiếng.

“Ê, chúng mày có nghe thấy tiếng động lạ nào không?”

Đột nhiên.

Dây cáp phía sau chúng từ cong chuyển thành thẳng!

Họ bị bay lên không trung!

Hai chân tách khỏi mặt đất, cơ thể ngày càng treo cao hơn!

“A!”

“Cứu tôi với”

Bốn tên côn đồ khua chân, múa tay, la hét trong không trung.

Bên ngoài, những người đang kẹt xe trên trục đường chính đồng loạt nhìn lên liên thấy một chiếc trực thăng bay ngang qua!

Mà bên dưới trực thăng có bốn người bị treo lơ lửng

Lúc này, Lý Hàng đang ngồi ở ghế phụ của trực thăng.

Anh nói với phi công: “Lên cao, sau khi lên đến bảy mươi độ thì lại hạ xuống”

Phi công kinh ngạc nhìn Lý Hàng.

“Cái này, cái này, kỹ năng lái của tôi sợ sẽ không làm được.”

“Để tôi lái”

Nói xong. Lý Hàng trực tiếp năm lấy cần điều khiển.

Chiếc trực thăng đang bay êm đềm nhanh chóng bay lên cao.

Bên trên thành phố, bốn tên xã hội đen không ngừng la hét!.

“Rầm!”

Báo Đen đạp một cái vào cánh cửa văn phòng vốn đã đổ nát. Gã ta chỉ cần dùng lực một chút là cánh cửa liên được mở ra. Bên trong, hai người phụ nữ mềm mại, ngon ngọt đang đợi gã ta.

Bóp, liếm, sờ, ép…

He he he!

Chỉ nghĩ đến hương vị này thôi cũng khiến gã không thể chịu nổi!

Chưa kể đợi một lúc sau khi xông vào, tự mình cảm nhận.

Báo Đen không thể chờ đợi lâu hơn nữa!

Gã đạp cửa ngày một mạnh hơn!

“Rầm!”

“Rầm!”

“Rầm!”

Cuối cùng cánh cửa cũng nát vụn, then cửa bị bung ra!

Báo Đen lùi lại vài bước, đột ngột lao tới.

Sau đó nhảy lên cao.

“Mở cửa ra cho ông!”

“Rầm!”

Một tiếng động lớn!

Cánh cửa bị mở ra!

“Ha ha, người đẹp, anh tới đây!”

Lúc này, Hứa Mộc Tình đang bỏ ra ngoài cửa sổ.

“Chị, mau chạy đi! Em sẽ ngăn bọn chúng lại!” Trương Hiểu Bình hét lên.

“Hừ, chạy được sao? Nếu em muốn anh làm ở bên ngoài thì anh đây sẽ chiều theo ý em!”

Báo Đen quay người lại đuổi ra ngoài.

Hứa Mộc Tình tiếp tục chạy, nhưng chân cô đột nhiên vấp phải đá!

Cả người ngã xuống đất.

“He he he, chạy đi chứ người đẹp, chạy đi nào!”

Đôi chân thon thả của Hứa Mộc Tinh lộ ra, chiếc quần tất bị xé rách.

Mềm mại, trắng muốt.

Báo Đen chảy nước miếng, hú hét rồi nhào tới.

Gió!

Một cơn gió mạnh!

Anh ấy, bất động như núi!

Anh ấy, đôi mắt lạnh lùng!

Anh ấy giống như một con dao không vỏ!