Chồng Tôi Là Kẻ Điên

Chương 27



"Cảm ơn anh, cảm ơn anh vì đã trả tiền viện phí cho mẹ tôi. Thực sự cảm ơn anh rất nhiều"

Ngồi đối diện với hắn trong quán cà phê gần cổng bệnh viện Phi Ca không dấu nổi vẻ cảm kích cùng biết ơn khi hắn kịp thời trả tiền viện phí để mẹ cô có thể phẫu thuật. Khi nghe các bác sĩ nói chỉ cần chậm một phút nữa thôi thì chắc mẹ cô đã không còn trên cõi đời này nữa rồi nghe đến đây đáy lòng Phi Ca không khỏi sốt ruột

"Phi Ca, chỉ cần em hứa một lòng với anh thì anh hứa sẽ làm hơn cả những gì mà em yêu cầu" hắn nắm chặt tay cô ánh mắt nhìn cô đầy hứa hẹn

"Tôi...." Phi Ca ngập ngừng

"Chỉ cần em cho anh thời gian chứng minh thôi có được không" ánh mắt đầy chân thành cùng khẩn khoản như đang cầu xin cô vậy khiến một người dễ động lòng như cô cũng phải gật đầu

Giang Thiên nhìn Phi Ca với ánh mắt đầy cưng chiều cùng yêu thương vô đối, khóe môi cong lên khi nghĩ đến sự thật phũ phàng mà hắn che dấu cô

Nếu không phải Giang Thiên hắn dở trò thì mẹ cô đâu đến nỗi phải phẫu thuật gấp như vậy, tuy nhiên nếu lần này hắn không đánh cược mà dở trò thì vĩnh viễn cũng chẳng bao giờ đưa Phi Ca ngốc nghếch đáng yêu ngày xưa tin tưởng hắn tuyệt đối được

...

"Hức hức....huhu..."

"Phi Ca" hắn nhíu mày khi thấy cô ngồi khóc trước cửa nhà

Phi Ca thấy hắn đến mà không báo trước vội vàng lau nước mắt "Sao....sao anh lại đến đây"

"Không đến đây làm sao biết được em đang có chuyện uất ức chứ" hắn ngồi xuống bên cạnh cô lau nhẹ những giọt nước mắt đang rơi đứt quãng trên gương mặt kia mà không khỏi đau lòng

"Phi Ca, bé ngoan nín đi đừng khóc có chuyện gì nói cho anh nghe anh giúp em xử lý có được không"

Hôm nay cô thực sự rất mệt mỏi, năm năm qua cô khóc không biết bao nhiêu lần nhưng chưa một lần có người quan tâm hỏi han ngày hôm nay khi được hắn ân cần dịu dàng như vậy Phi Ca thực sự để tâm rồi, bức tường phòng bị với hắn cũng dần biến mất

"Hôm nay em rất mệt"

Cô chỉ nói đúng một câu rồi gục đầu vào người hắn, hắn rất bao dung mà vuốt ve tóc cô "Không nói cũng được nhưng đừng khóc. Em khóc anh rất đau lòng"

Giọng nói dịu ngọt ấm áp như ngậm kẹo hải đường khiến Phi Ca nhanh chóng thiếp dần đi, hắn cũng khôi phục lại bộ dáng vốn có. Gương mặt tĩnh lặng với ánh mắt rực lửa như sắp sửa vờn được con mồi mới để trêu đùa

"Để anh xem kẻ nào làm em uất ức, cái chết đối với chúng là điều quá nhân từ đúng không bé cưng"

Phi Ca khẽ cựa quậy trong vòng tay hắn càng khiến cho thú tính khát m*u của hắn thêm hưng phấn

...

"Đừng...đừng mà....đừng lại gần tôi, xin các người...."

"Biết sao được cái này là chủ tử thưởng cho tụi anh...ngoan nào sẽ làm em lên đỉnh mà, hà hà hà..."

Tiếng la hét ngày càng khàn đục đi trong căn phòng dột nát, ẩm mốc. Thân thể thiếu nữ sau khi bị năm sáu người đàn ông trêu đùa chà đạp liền bị trói chặt lại trên chiếc ghế giữa nhà cứng ngắc đến không thể nhúc nhích

*cạch* cánh cửa phòng mở ra, hắn bước vào trong bộ âu phục đẹp đẽ với nụ cười nửa miệng đầy thỏa mãn

"Chủ tử, tụi em xin phép lui trước"

Người con gái trước mắt mở to đôi mắt lên nhìn hắn "Tôi với cậu có thù oán gì...tại sao chứ....hức hức...huhu"

Nhìn thân thể với những vết thương chi chít càng khiến thị giác hắn kích thích đến tột độ, r*i da được hắn lôi ra từ đằng sau với nụ cười quỷ dị y hệt như một kẻ tâm thần

"Cô dám sỉ nhục bảo bối của tôi, lăng mạ bảo bối của tôi thử hỏi xem cô có đáng chết hay không, hử"

"Cái gì....tôi...aaaaaaa"

Những tiếng r*i da cứ vun vút lên trên người của cô ả, m*u tươi cứ thế ứa ra, tiếng kêu g*o mỗi lúc một thảm thương. M*u tươi bắn lên cả mặt hắn nhìn thân thể đầy m*u ứa ra trước mắt như kích thích hắn đến tột cùng tiếng cười ha hả cùng tiếng k*u gào thảm thương như hòa làm một vẽ lên khung cảnh nơi đầy đầy quỷ dị

"M*c mắt, r*t lưỡi cô ta ra chăm sóc tử tế một chút rồi ném cô ta vào khu chợ đen"

Hắn bỏ lại một câu cho bọn đàn em sau khi đã thỏa mãn với tác phẩm mà bản thân mình đã tạo ra

...

Phi Ca tỉnh lại phát hiện bản thân đã nằm trong phòng nhớ lại ngày hôm qua khiến đáy lòng Phi Ca hơi nhộn nhạo, tạm gác lại mọi thứ cô ăn sáng vệ sinh cá nhân xong liền bắt xe rời khỏi nhà trước khi đi liền nhắn cho hắn một tin qua email "Hôm nay em phải ra sân bay đón bạn anh không cần phải đón em đâu"

Ngay lập tức hắn nhận được tin nhắn đó thì hơi nhíu đầu mày. Cô có bạn sao, là kẻ nào chứ "Sibas, tôi có việc chuyện ngày hôm nay ông tự đi mà xử lý" nói xong hắn liền khoác áo rời đi

..

"Phi Ca à"

"Anh Đông Dực lâu lắm mới gặp lại anh"

Em vẫy vẫy tay cười cười với Đông Dực mà cậu chẳng hề mảy may trực tiếp chạy đến ôm chầm lấy Phi Ca

Nhưng....!

Hắn...đã đến và chứng kiến tất thảy...

...