Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 46



Từ Huy Hoàng mừng rỡ như điên, vội vàng lưu lại tên và số điện thoại.

Hai bố con Nhậm Tiền, đích thân đưa người nhà họ Từ đến cửa chính.

Ông chủ Nhậm thở một hơi dài nhẹ nhõm:” Không ngờ thành phố Lâm Hải nhỏ như vậy, cũng có tàng long ngọa hổ ẩn dật.”

Nhậm Tiền cũng cảm khái vô hạn:”Đúng vậy, người này nếu không đưa nền đông y ra nước ngoài phát triển rực rỡ, thì quả thật vô cùng đáng tiếc.”

Ông chủ Nhậm nói: “Được rồi, trước tiên không nói chuyện nhà họ Từ nữa.”

“Ta bảo con để ý xem ông chủ của ông chủ của bố, ngài Diệp Huyền Tần, đã tới hay chưa?”

” Khoan đã!” Toàn thân Nhậm Tiền run lẩy bẩy, nói:” Bố, bố nói… Ông chủ của ông chủ ngày hôm nay đến đây… Tên là Diệp Huyền Tần?”

Ông chủ Nhậm không rõ vì sao: “Đúng vậy, sao thế?”

Nhậm Tiền: “Bố, người vừa nãy, là Diệp Huyền Tần.”

“Cái gì!” Ông chủ Nhậm há hốc mồm.

Ông phải một lúc lâu mới hồi phục tinh thần: “Ông chủ của ông chủ, không ngờ còn trẻ như vậy, hơn nữa y thuật còn rất tài giỏi vượt người thường…”

“Nhân tài kiệt xuất trong lớp thanh niên tuấn kiệt, đáng tiếc, đã kết hôn rồi, nếu không…”

Vừa nói, ông còn nhìn lén Nhậm Tiền một cái.

Nhậm Tiền sao lại không hiểu ý của bố mình, cô ngay lập tức xấu hỏ đỏ ửng cả mặt.

“Bố, bố nói bậy bạ cái gì đấy. Đời này trừ Diệp soái, con sẽ không gả cho ai hết.”

“Rồi rồi rồi.” Ông chủ Nhậm dở khóc dở cười.

Con gái nhà mình cái gì đều cũng tốt, ngay cả con mắt nhìn đàn ông cũng rất cao.

Loại người giống Diệp soái, là người chúng ta có thể trèo cao sao?

Nếu dựa theo tiêu chuẩn chọn người của Diệp soái, con gái mình không khéo sẽ độc thân cả đời mất.

Nhậm Tiền quay về phòng làm việc, vội vã bấm số điện thoại của Trần Nhã Chi.

“Hạ Lan, nói cho cậu một tin tốt đây, vừa rồi mình mới gặp được một vị thần y, anh ta có thể cứu được bố của cậu.”

Trần Hạ Lan thở dài liên tục:” Haizz, bố mình sống cuộc sống thực vật năm năm rồi, tất cả các vị danh y nổi tiếng đều chắc chắn bố mình không chữa được.”

” Cho dù Hoa Đà tái thế, cũng không chữa hết bệnh cho bố mình được… tiểu Tiền, cậu không cần để ý chuyện của bố mình đâu, nhưng mình vẫn rất cảm ơn ý tốt của cậu.”

Nhậm Tiền vội hỏi: “Hạ Lan thần y tớ tìm được lần này, thật sự có thể chữa được bệnh của bố cậu.”

“Bố mình bị nhồi máu não, anh ta chỉ cần một cây trâm cứu đã cứu được, xác suất anh ta chữa được người thực vật rất lớn.”

” Cái gì!” Trần Hạ Lan trợn mắt há mồm:” Chỉ bằng thuật trâm cứu đã chữa được nhồi máu não… Đây chính là kỳ tích của y học đấy.”

“Anh ta rất xứng với cái danh thần y.”

“Tiểu Tiền, nói cho mình cách liên lạc với thần y với, cho dù khuynh gia bại sản, mình cũng phải cầu anh ta ra tay giúp đỡ.”

Nhậm Tiền thở dài nói: “Lai lịch của vị thần y này không nhỏ, là ông chủ của ông chủ bố mình…”

“Nếu cậu tùy tiện gọi điện cho anh ta, e rằng sẽ khiến anh ta khó chịu.”

“Nhưng cậu cứ yên tâm, đợi thời cơ chín muồi, tớ nhất định sẽ cầu anh ta ra tay giúp đỡ.”

Trần Hạ Lan nói cảm ơn liên tục.

Cúp điện thoại, Nhậm Tiền ngây người nhìn poster chụp ảnh dán trên tường.

Poster là bóng lưng của Diệp soái, người mà nàng thần tượng.

Vừa rồi trong lúc vị Diệp Huyền Tần đang châm cứu cho bố cô, trong nháy mắt Nhậm Tiền phát hiện bóng lưng anh ta và bóng lưng Diệp soái có vài phần rất giống nhau.

Điều này khiến trong lòng Nhậm Tiền sinh ra một tình cảm không nói lên được đối với Diệp Huyền Tần.

Đây… không phải đang động tâm chứ!

Cái nhận thức này khiến Nhậm Tiền mặt đỏ đến tận mang tai, vội vã gục đầu không nhìn poster nữa.

“Nhậm Tiền, mày đường đường là một thiên kim tiểu thư danh giá, sao có thể để ý chồng người ta được.”

“Liêm sỉ, Nhậm Tiền mày phải có liêm sỉ, ah ah ah!”

Nếu người quen biết nàng nhìn thấy cảnh này, khẳng định sẽ bị dọa ngu luôn.

Đường đường là một vị nữ vương kiêu ngạo, lại có một mặt dễ thương như vậy.”