Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 31



Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân dồn dập, sau đó là một bóng người chậm rãi bước vào văn phòng. Đến khi thấy rõ khuôn mặt của người đó, những người đang có mặt ở đây đều trợn mắt há hốc mồm.

Đó là người đàn ông sở hữu số tài sản lớn nhất Lâm Hải, Thẩm Hải! Trời đất, sao Thẩm Hải lại đến thành phố nhỏ bé của họ chứ! Hơn nữa… ông ta đi cùng Diệp Huyền Tần sao?

Diệp Huyền Tần chỉ là một công nhân của một nhà máy nhỏ, sao có thể biết một người có địa vị như Thẩm Hải được chứ! Rốt cuộc là bối cảnh của người này cao đến mức nào vậy!

Sở Trường là người lấy lại tinh thần đầu tiên, vội vàng tiến lên tiếp đón: “Ông Thẩm nể mặt đến đây chơi, thật là quý hóa quá. Ông Thẩm, mau mời ngồi.”

Thẩm Hải không nhịn được mà xua tay: “Không cần, lần này tôi tới để bàn hợp đồng với các anh.”

“Hợp đồng?” Sở Trường và những người khác kinh ngạc, họ đâu có mối làm ăn gì với Thẩm Hải đâu… Mà nói thẳng ra là, họ không có tư cách bàn chuyện làm ăn với người ta mới đúng.

Thẩm Hải lấy mười mấy bản hợp đồng ra khỏi tập hồ sơ rồi đặt chúng lên mặt bàn. Sở Trường và những người khác vừa nhìn thoáng qua đã cảm thấy nghẹt thở.

Đây là hợp đồng cung cấp nguyên vật liệu mà họ đã kí kết với mười mấy nhà máy sản xuất thép tại thành phố Lâm Hải! Sao mấy bản hợp đồng này lại ở trong tay Thẩm Hải chứ?

Sở Trường bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, giọng run run mà nói: “Vậy là, người thần bí đã thu mua toàn bộ các nhà máy sản xuất nguyên vật liệu thép tại thành phố Lâm Hải, là ông Thẩm ư?”

Thẩm Hải lắc đầu và nói: “Không phải, là anh Diệp đây mới đúng, tôi chỉ làm theo lời anh Diệp thôi.”

Mọi người lập tức hoảng sợ.

Thẩm Hải làm theo lời của Diệp Huyền Tần ư! Hoang đường, thật quá hoang đường, chuyện này tuyệt đối không có khả năng là thật!

Thẩm Hải tiếp tục nói: “Theo như quy định trong hợp đồng, trước ngày mai, mấy người sẽ cũng cấp hơn mười triệu tấn nguyên vật liệu cho những nhà máy thép này. Nếu các anh không thực hiện đúng như các điều lệ đã đề cập trong hợp đồng, các anh phải trả tiền vi phạm hợp đồng gấp mười lần, tầm ba ngàn năm trăm tỷ Việt Nam Đồng.”

Tâm trí mọi người đồng loạt trở nên hỗn loạn.

Ba ngàn năm trăm tỷ, bán cả đám bọn họ thì cũng không lấy nổi ba ngàn năm trăm tỷ đâu! Những hợp đồng này vốn đã là một ván cờ! Là ván cờ mà Diệp Huyền Tần đã lập ra cho họ! Thì ra, ngay từ phút bắt đầu, họ đã thua trong cuộc cạnh tranh này rồi.

Thẩm Hải len lén liếc mắt nhìn Diệp Huyền Tần. Thấy Diệp Huyền Tần khẽ gật đầu thì Thẩm Hải thở phào như trút được gánh nặng, nói một câu cảnh cáo Sở Trường rồi vội vàng đi.

Thẩm Hải, ngay sau đó nơi này sẽ biến thành một địa ngục máu chảy thành sông. Ông ta không đủ lòng can đảm để làm người chứng kiến cảnh ấy diễn ra.

Sở Trường nghiến răng nghiến lợi: “Họ Diệp kia, trước đây tao đã xem thường mày. Nhưng mày cho rằng như vậy là đã khiến tao bó tay rồi sao? Ha ha, nực cười!”

Diệp Huyền Tần nhún vai: “Mày chuẩn bị tìm lối ra bằng cách nào? Để tao được mở mang tầm mắt đi.”

Sở Trường nói: “Giết người, diệt khẩu, sau đó tiêu hủy hợp đồng!”

Khi đi, Thẩm Hải không cầm hợp đồng theo.

Diệp Huyền Tần: “Mày cứ làm đi, tao đang chờ đấy.”

Thế là Sở Trường kêu ra ngoài cửa: “Chúng mày vào đây!”

Điều bất ngờ là chẳng có ai đáp lại cả, Sở Trường lại gào lên: “Vệ sĩ đâu, bước vào đây cho tao!”

Nhưng đáp lại mệnh lệnh ấy vẫn là sự im lặng đến đáng sợ.

Tay của Sở Trường khẽ run, anh ta nói: “Mày… Rốt cuộc mày đã làm gì!”

Diệp Huyền Tần đáp: “Tao chỉ làm những chuyện nên làm mà thôi. Mày muốn tìm bốn gã vệ sĩ đó à? Tao sẽ cho mày được gặp chúng nó lần cuối.”

Nói rồi, Diệp Huyền Tần quay ra ngoài cửa gọi: “Vào đi!”

“Bịch bịch bịch bịch bịch bịch!”

Tiếng bước chân thật nhịp nhàng vang lên từ khắp mọi nơi, dữ dội đến mức thậm chí còn làm mặt đất bị chấn động, hơi run lên. Sắc mặt của Sở Trường và những người khác lập tức thay đổi, chúng vội vã nhìn ra ngoài để xem, nhưng vừa hướng mắt ra, chúng đã suy sụp và sợ hãi ngay tức khắc!

Quân đội! Đó là những người lính được trang bị võ trang đầy đủ! Nhìn số lượng đông đảo ấy thì có lẽ đủ để thành lập một đại đội!Trời đất, sao một đội quân gồm những cỗ máy với sức mạnh đầy bạo lực của một quốc gia lại xuất hiện ở đây chứ!Diệp Huyền Tần dẫn tới ư? Diệp Huyền Tân… Diệp Huyền Tần này, rốt cuộc có lai con mẹ nó lịch gì vậy!

Các quân nhân bao vây phòng làm việc. Cô Lang sải chân tiến vào, trên mỗi bên vai anh ta còn đính ba ngôi sao, chúng như bùa đòi mạng mà làm Sở Trường và những kẻ khác sợ mất mật!

Sau lưng Cô Lang là hai chiến sĩ, mỗi người cầm một ống thép, có bốn người đang bị đâm xuyên trên chính những chiếc ống thép đó!

Là bốn tên vệ sĩ ngoài kia!

“Má ơi! Ghê quá!”

“Cứu mạng, cứu mạng!”

“Ông nội ơi, chúng tôi sai rồi, xin tha cho chúng tôi đi!”

Đám người Sở Trường tình trạng thê thảm của bốn tên vệ sĩ kia dọa sợ đến phát điên, người nào người nấy hoặc ôm đầu trốn chui trốn nhủi như chuột, hoặc quỳ xuống đất mà cầu xin tha thứ. Bọn chúng thấy cả người lạnh toát!Phải đối diện với một kẻ đáng sợ thế này, chắc chắn không ai không suy sụp!

Cô Lang lấy súng lục ra, tiện tay bắn chết một kẻ đang định chạy trốn. Tiếng súng rung trời làm đám người kia lấy lại được chút lý trí, toàn bộ đều quỳ xuống xin tha, không ai dám nhúc nhích chút nào, nhưng tiếng khóc lóc kêu la lại vang khắp trời.

Đây hoàn toàn chính là địa ngục trần gian.

Cô Lang cất súng đi rồi chào theo kiểu quân đội với Diệp Huyền Tần, nói: “Diệp Soái, xin hãy đưa ra chỉ thị tiếp theo!”