Chẳng Cháy Hết

Chương 39: Mày phải đưa ra quyết định



Chuyển ngữ: Andrew Pastel

"Lý tính lẽ ra phải nên cao hơn hết thảy.

Bởi vì khi lý trí không hoạt động, con người sẽ trở nên ngu muội, si mê để rồi tự làm khổ mình."

Sợ Thương Mục Kiêu phát hiện sẽ khiến tình hình càng thêm xấu hổ, tôi vốn định trở về phòng cho khách trước, nhưng lại hoảng sợ đi càng lúc càng xa, hoàn toàn lạc trong ngôi nhà.

Loanh quanh một hồi lâu, tôi phát hiện phía trước có một cánh cửa khép hờ, có tiếng đàn đại phong cầm vọng ra từ bên trong.

Có âm nhạc vậy là có người trong đó... dù là ai, tốt xấu cũng có thể chỉ đường cho tôi.

Tôi nhẹ nhàng mở cửa, không đi vào, chỉ đứng đó nhìn vào.

"Có ai trong đó không?"

Căn phòng tràn ngập ánh sáng, mặt tường toàn bộ là cửa sổ hình thoi màu trắng. Kính cửa sổ sạch sẽ sáng ngời bày ra cảnh vật bị tuyết phủ trắng xóa bên ngoài. Những bức tranh sơn dầu chất đống lộn xộn trong phòng, dựa lưng vào tường là một bộ thiết bị âm thanh đắt tiền.

Phía sau tấm bảng vẽ sơn dầu cao vút, "mỹ nhân" tóc dài mặc quần yếm ló đầu ra nghe động tĩnh, vừa nhìn thấy tôi liền cầm điều khiển từ xa bấm nút tạm dừng phát nhạc.

"Tại sao anh lại đến đây?" Một đêm qua đi, Thương Lộc quay lại, và Phương Kỳ Niên lại thay quần áo phụ nữ trở thành "Tư Ảnh".

"Xin lỗi, hình như tôi bị lạc."

"Vào nhà nói chuyện với tôi chút đi." Cậu ta không chỉ đường cho tôi, nói xong lại tiếp tục mất hút sau giá vẽ, "Nếu hôm nay anh rời đi rồi, chúng tôi không biết khi nào mới gặp lại anh".

Tôi do dự một lúc, nhưng cuối cùng cũng bước vào studio.

Trên tường treo hai bức tranh sơn dầu lớn, một bức vẽ mùa thu và bức vẽ mùa đông, phong cách khá giống bức của Mai Tử Tầm, nhưng màu sắc sử dụng hơi kém hơn một chút, có vẻ u ám.

"Tôi thực sự không thích vẽ, mà vẽ cũng không giỏi, nhưng ngài Thương thích nhìn tôi vẽ, cho nên khi ông ấy ở nhà, tôi sẽ ăn mặc như thế này và vẽ tranh." Phương Kỳ Niên mỉm cười, "Vẽ đi vẽ lại bây giờ thành như thế này. Sự thật đã chứng minh rằng dù có dở đến đâu thì kiên trì năm này qua tháng nọ, mười mấy năm cũng đủ để xem được, đúng không."

Tôi đến bên cạnh cậu ta, nhìn lướt qua bảng vẽ. Trong tấm canvas hình chữ nhật, có một chú chó con màu vàng ngây thơ nằm trên tấm thảm len màu trắng, chính là Lòng Đỏ Trứng.

"Cậu vẽ rất đẹp..." Sống động tươi tắn khiến ai nhìn thấy cũng phải mỉm cười.

"Ngài Thương không thích tôi vẽ những thứ này. Ông ấy thích tôi vẽ hoa, cỏ, phong cảnh, tuyết, mấy thứ trang nhã, mấy thứ bà Thương sẽ vẽ." Nói như thế, nhưng Phương Kỳ Niên vẫn xuống một nét cọ tả Lòng Đỏ Trứng càng rõ ràng hơn.

Cậu ta gọi Thương Lộc là "ngài Thương", Mai Tử Tầm "bà Thương", tôi không biết cậu ta có phát hiện ra không, nhưng cậu ta dường như không coi mình là chủ nhân của ngôi nhà này. Cậu ta luôn trong tư thế cúi thấp ngước nhìn họ.

"Chắc anh rất tò mò về danh tính của tôi." Có lẽ mắt tôi biểu lộ quá nhiều cảm xúc, cậu ta nhìn thoáng qua đã có thể nhìn thấu, "Tôi là một đứa trẻ mồ côi. Tôi sống trong trại trẻ mồ côi đến khi tôi mười bốn tuổi, sau đó không thể chịu đựng được cuộc sống ở đó, tôi bỏ chạy ra ngoài."

"Nhưng sau khi trốn thoát, thế giới bên ngoài cũng không đẹp đẽ gì. Tôi lang thang, làm việc bất hợp pháp, sống trên cầu vượt và nhặt rác để ăn. Anh có thể tưởng tượng mỗi ngày anh phải nhặt những thức ăn thừa còn lại của người khác để sống không?"

Ở thời điểm này, dường như nói cái gì cũng không thích hợp. Tôi không nói gì, chỉ lắc lắc đầu.

Mặc dù cậu ta mỉm cười, trên khuôn mặt và dường như đã quên đi nỗi đau trong quá khứ, tôi vẫn có thể cảm nhận được qua vài từ miêu tả của cậu ta - cậu ta vẫn chưa quên, cậu ta vẫn đang nghiền ngẫm về những trải nghiệm đó, ký ức đó của cậu ta vẫn còn nguyên vẹn.

Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, còn đủ bố mẹ, họ hàng hòa thuận, tôi không giàu nhưng cũng không bao giờ nghèo túng. Trước hai mươi tuổi, tôi chỉ là một người trong nhóm người bình thường nhất trên thế giới này. Những gì cậu ta nói là điều tôi không bao giờ nghĩ đến, sẽ không đề cập và sẽ không gặp phải.

"Có hôm đói quá, không chịu được nữa nên tôi nghĩ, hay là làm cái gì để bị bắt đi, dù có vào tù thì ít nhất tôi cũng có chỗ ngủ, có cái ăn cái no. Còn hơn là ở bên ngoài." Cậu ta pha trộn hai màu với nhau, nhìn tấm canvas một lúc mới cẩn thận hạ cọ," Sau đó tôi đập vỡ kính một chiếc ô tô. Chiếc xe vừa nhìn đã biết rất đắt tiền, đập xong còi báo động kêu không ngừng, rất nhanh thu hút lái xe đến."

"Tôi không muốn bỏ chạy nên cứ đứng đó chờ bị ông ta bắt. Người lái xe thấy tôi còn nhỏ, không biết làm gì với tôi nên quay lại hỏi ông chủ. Ông chủ đó là ai anh đoán được không?"

"... ngài Thương?" Tôi đoán.

Phương Kỳ Niên gật đầu: "Lúc đó tôi mới mười bảy tuổi. Tôi thấp và gầy hơn bây giờ một chút. Đã lâu không cắt tóc nên trông rất giống con gái".

"Ông ấy không gọi cảnh sát, mà đưa tôi về nhà, cho tôi thức ăn, cho tôi một căn phòng, bào mòn nội tâm tôi với tất cả những gì tưởng chừng như ngoài tầm với. Ba ngày sau, ông ấy hỏi tôi có muốn ở lại không. Ông ấy có thể tiếp tục để tôi sống một cuộc sống như thế này, hoặc thậm chí là tốt hơn, với một cái giá không đáng kể."

Nói đến đây, tôi bắt đầu có linh cảm mờ nhạt, có lẽ đây là lý do tại sao bây giờ cậu ta cải trang thành phụ nữ.

"Ông ấy đưa cho tôi một bộ quần áo phụ nữ, bảo tôi từ nay sẽ xuất hiện như một người phụ nữ trước mặt ông ấy. Lúc đó tôi nghĩ ông ấy thật biến thái, là muốn ngủ với tôi. Nhưng ông ấy nói rằng không muốn tôi làm bất cứ điều gì khác, cũng không hứng thú với đàn ông, chỉ vì tôi trông rất giống người vợ đã qua đời của ông ấy nên mới đưa ra yêu cầu như vậy. Nếu không hứng thú, tôi có thể bỏ đi."

Cậu ta nghiêng đầu và lùi lại xem tranh, có vẻ khá hài lòng, ném bảng màu và cọ vẽ sang một bên rồi uể oải đứng dậy.

"Nhưng anh nhìn xem, làm sao tôi có thể rời khỏi đây?" Cậu ta lại nhấn điều khiển, bản nhạc "Little Fugue in G minor" đã tạm dừng lại tiếp tục phát. Cậu ta mở rộng cánh tay nhẹ nhàng nhảy múa theo điệu nhạc của Bach như một con chim nhỏ.

"Tôi theo đuổi cuộc sống thế này cả cuộc đời, đừng nói giả nữ, bắt tôi làm heo chó tôi cũng chịu." Nụ cười của cậu ta càng đậm hơn, nhưng là xuất phát từ tâm, không hề miễn cưỡng, "Cho nên mới thành những gì anh thấy bây giờ. Anh là 'người ngoài cuộc' đầu tiên biết điều này, có thể nói cho người khác biết tôi rất vui. Tôi đã phải giấu diếm quá lâu rồi."

"Vậy thì đám cưới của cậu là..." Chỉ là thế thân, tại sao lại liều mạng tổ chức đám cưới? Và bộ phim cậu ta quay lúc mười chín tuổi là thế nào?

Nhìn lại bây giờ, nghệ danh Tư Ảnh hẳn là cũng có một ý nghĩa khác. Tư Ảnh, Tư Ảnh, rốt cuộc là tưởng niệm bóng dáng của ai? Cậu ta có thực sự... cam tâm tình nguyện không?

Phương Kỳ Niên ngừng khiêu vũ, hơi ngạc nhiên khi tôi đánh thẳng trọng điểm như thế này, nhưng vẫn trả lời tôi: "Ông ấy và tôi kết hôn chỉ vì hồi đó ông ấy nợ vợ mình một đám cưới, muốn bù đắp. Anh cũng biết đấy, hai người họ ở bên nhau từ lúc mười mấy tuổi, và ngày ông Thương bị phanh phui về cuộc hôn nhân bí mật cũng là ngày ông ấy rời bỏ làng giải trí."

Tất nhiên tôi biết, đó là tin tức rất lớn trong năm, cho dù không rành về làng giải trí thì chắc hẳn cũng phải nghe thấy nó một chút.

"Ông ấy yêu bà ấy như điên. Đó là ánh trăng, là nữ thần, là bông hồng đỏ ngưng đọng từ máu diễm lệ trong trái tim ông ấy. Ông ấy và tôi chỉ là đang lấy thứ mình cần của nhau. Cái nhà này không ai bình thường cả, anh làm quen chút là được." Câu cuối cùng như một lời cảnh báo lại như một lời trấn an.

Ngôi nhà này thật sự không bình thường, nó âm u áp lực đến khiến người ta không thở nổi, Thương Vân Nhu có thể là sự tồn tại bình thường nhất trong số họ. Truyện Quan Trường

Nhưng liệu cái "bình thường" được sinh ra từ cái "dị thường" có thực sự bình thường?

Tôi xoa xoa mũi, quả thực là bị cái nhà này làm phát điên mất rồi.

"Bắc Giới, anh có ở trong đó không?"

Ngay khi tôi cảm thấy đau đầu vì tất cả những điều này, giọng của Thương Mục Kiêu vang lên ngoài cửa.

Tôi hơi sững người, nhìn ra cửa studio

Cánh cửa gỗ không đóng hoàn toàn, vẫn chừa lại một khe hở nhỏ, nhưng Thương Mục Kiêu không đẩy cửa đi vào.

"Cậu ta không thích căn phòng này, và cũng không bao giờ bước vào." Phương Kỳ Niên chỉ vào chiếc sô pha dài kiểu Pháp trải thảm lông ở một góc, xung quanh đặt vài thùng sơn, "Bà Thương đã tự sát ở đó."

Căn phòng vẫn ấm áp và sáng sủa như trước, nhưng tôi đột nhiên cảm thấy thật lạnh, gai ốc nổi lên từng lớp.

(chạy ngay đi thầy ơi huhuhu...)

"Tôi... tôi đi trước, lần sau sẽ nói chuyện tiếp." Tôi gật đầu với Phương Kỳ Niên, nhanh chóng rời khỏi studio.

Thương Mục Kiêu thấy tôi đi ra, chân mày nhíu chặt lại, trong lòng vô cùng khó chịu.

"Em tìm anh nãy giờ, sao không nghe điện thoại?"

Tôi liếc nhìn điện thoại, sau khi nhận được một lượng lớn tin nhắn chúc mừng năm mới cả đêm qua, cuối cùng nó cũng cạn kiệt chút pin cuối cùng, tự động tắt máy.

"Hết pin." Tôi giơ điện thoại lên cho cậu xem, "Anh bị lạc, tình cờ đến đây."

Vẻ mặt cậu buông lỏng, nhưng vẫn không thoải mái cho lắm: Anh tránh xa anh ta ra đi, vừa nhìn thấy anh ta là em cảm thấy buồn nôn."

Tôi cụp mắt xuống: "Bây giờ đi được chưa?"

"Anh vẫn chưa ăn gì, hay là ăn xong rồi đi..."

"Không, đưa anh về ngay bây giờ." Tôi đanh giọng ngắt lời cậu. "Hoặc có thể đặt một chiếc xe anh tự đi về."

Cậu ngậm miệng, không nói nữa, xoay người bước thẳng về phía trước.

Tôi đi theo cậu, đi một lúc thì thấy vào phòng bếp.

Tôi dừng lại, có hơi lo lắng, nghĩ rằng cậu sẽ ép tôi ở lại ăn cơm dù tôi có thích hay không.

Tình hình còn tệ hơn hôm qua. Ngoài trời tuyết rơi, tôi không có ô, không có tiền và điện thoại thì tắt nguồn. Một mình tôi không thể ra khỏi đây được.

Nhưng tôi không muốn mặc cậu thích làm gì thì làm, tôi chán ngấy sự kiêu ngạo của cậu, tôi chán ngấy gia đình của cậu.

Tôi quay lại, tìm một hướng giống như một cái cổng, đi đến đó.

"Anh làm gì vậy? Hướng đó không phải ga ra." Thương Mục Kiêu phát hiện ý định của tôi, vội vàng kéo xe lăn của tôi lại, nhét thứ cậu lấy trong tủ lạnh vào tay tôi.

Tôi nhìn xuống, đó là một hộp sữa và một cái bánh sandwich được gói trong giấy.

"Không thích ăn à?" Cậu kinh ngạc nhìn tôi, tưởng tôi không thích món này.

"Không." Tôi lắc đầu nhét ống hút vào hộp sữa, lấp đầy dạ dày trống rỗng.

Trên đường trở về, vì tuyết rơi dày đặc nên Thương Mục Kiêu lái xe rất chậm, ăn xong sandwich, trong xe có gió ấm thổi qua, tôi đột nhiên buồn ngủ, trong con xe xóc nảy mơ mơ màng màng ngủ một giấc.

Thức dậy một lần nữa, xe đã vào hầm gửi xe. Lúc chiếc xe dừng lại, tôi dần tỉnh táo.

"Bắc Giới, tới rồi."

Trên mặt tôi là một nhiệt độ quen thuộc, tôi cưỡng lại ý muốn dụi vào, tránh sự đụng chạm của cậu.

Thương Mục Kiêu chậm rãi thu tay về, ánh mắt có hơi đau lòng: "Thầy, anh còn giận em à?"

Giận hả? Tất nhiên là giận rồi. Nhưng cái quan trọng không phải là tức giận, mà là cậu có thể không bao giờ hiểu được vì sao tôi tức giận.

"Em cho rằng anh không nên giận?"

"Nhưng em đã xin lỗi rồi."

Cậu cũng không thể hiểu rằng không phải tất cả mọi lời xin lỗi đều sẽ được chấp nhận.

Tôi gật đầu, hỏi, "Nếu Thương Vân Nhu bắt em chia tay với anh, em có làm không?"

Cậu ngẩn ra.

"Sao anh lại hỏi như vậy?"

Cậu không đưa ra câu trả lời ngay lập tức mà hỏi động cơ của tôi, có nghĩa là trong tiềm thức, cậu đang tránh đưa ra lựa chọn, vì bản thân cậu cũng biết rõ ràng rằng cậu không thể đưa cho tôi một câu trả lời thỏa đáng.

Tôi nhẹ thở dài nói: "Không có chuyện gì, cho anh xuống xe."

Tôi hơi khó chịu tại sao tôi phải hỏi những câu hỏi rõ ràng như vậy.

Câu hỏi này thật vô nghĩa và sẽ chỉ khiến tôi càng không cam lòng.

Thương Mục Kiêu chắc là cũng hơi chột dạ, tiếp sau đó rất ngoan ngoãn, đưa tôi đến lối vào thang máy, còn muốn đưa tôi lên lầu nữa nhưng tôi đã ngăn lại.

"Trở về đi."

Tôi bước vào thang máy, cậu đứng bên ngoài, liên tục xác nhận với tôi: "Chúng ta đã hòa giải rồi phải không?"

Tôi hé miệng, không nói nên lời, chỉ cười với cậu.

Cậu lại dường như đã nhận được một câu trả lời khẳng định, trên mặt lộ ra nụ cười thật tươi, rực rỡ đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Lý trí của tôi không phải bị bản năng giết chết, lý trí của tôi đã bị Thương Mục Kiêu giết chết. Tôi không thể để chuyện này xảy ra nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn... Sớm muộn gì cũng sẽ bị cậu hủy hoại đến chẳng còn lại gì.

Bắc Giới, mày phải đưa ra quyết định thôi, đi tiếp, hay dừng lại ở đây?

Để bước tiếp, mày phải có sự kiên nhẫn tuyệt vời, một trái tim nóng bỏng và tình yêu thương vô bờ bến. Nhưng lại có thể không có được kết quả tốt. Cũng giống như việc phục hồi chức năng, không phải cứ làm việc chăm chỉ thì sẽ nhận được phần thưởng.

Dừng ở đây, cuộc sống của mày sẽ trở lại trạng thái ban đầu, bình lặng, cô đơn, mỗi ngày đều như mọi ngày. Sẽ không còn cái gì có thể thắp sáng cuộc đời mày nữa, mày sẽ phải chịu đựng cuộc sống u ám mãi mãi.

Thang máy từ từ đóng lại, trong lòng tôi hoang mang không biết phải lựa chọn như thế nào. Thật sự quá khó.

Đột nhiên, Thương Mục Kiêu không hề báo trước sải bước vào thang máy, cúi xuống ôm mặt tôi hôn một cái hôn ngắn ngủi vội vàng.

Hôn xong cậu lại nhanh chóng ra khỏi thang máy vẫy tay chào tạm biệt tôi.

Tôi ngây người nhìn cậu, cán cân trong lòng lại hoàn toàn nghiêng về một bên.

Bản năng giương cao ngọn cờ chiến thắng, háo hức được thử thách những khó khăn, trở ngại phía trước. Nó giống như một dũng sĩ mặc áo giáp cỏ đơn sơ, không có hiểu biết, không có bản lĩnh và kỹ năng, đi chiến đấu với con rồng dữ chỉ bằng nhiệt huyết.

Lý tính lẽ ra phải nên cao hơn hết thảy.

Bởi vì khi lý trí không hoạt động, con người sẽ trở nên ngu muội, si mê để rồi tự làm khổ mình.

Tôi biết điều đó, tôi biết điều đó chứ. Nhưng tôi cũng biết rằng dù có giãy giụa đến đâu, tôi cũng không thoát được.

Có thể cậu chưa đủ trưởng thành để trân trọng mối quan hệ này, lại kiêu ngạo và tật xấu một đống...

Nhưng dù kết quả có ra sao, chỉ cần còn một tia hi vọng, chỉ cần tình yêu của cậu dành cho tôi là thật lòng, thì tôi vẫn... muốn thử một lần, cố gắng đấu tranh vì một tương lai cho cả hai.

Trở về nhà, sạc lại điện thoại, nhiều tin nhắn văn bản và email lại hiện lên.

Một số sinh viên không có số điện thoại di động của tôi nên gửi lời chúc mừng năm mới qua email.

Tôi nhấp vào từng cái một, có một số đính kèm một tấm thiệp, một số khác chỉ đơn giản là tải lên một đoạn video chúc mừng năm mới.

Nhấp vào một email lạ, tôi cũng không suy nghĩ nhiều vì có khá nhiều sinh viên thay đổi email mỗi năm.

Có một tệp video khá lớn đính kèm trong email đó, tôi tải về mở nó ra, nhưng nội dung video lại khác một trời một vực so với những gì tôi nghĩ.

- -

êu các bạn phải nghe thử "Little Fugue in G minor" đi, bài này đàn trên đại phong cầm (cái loại đàn dùng trong nhà thờ), nghe creepy as f*ck luôn, tưởng tượng cái nhà bệnh hoạn xong lại còn thêm một thằng cha giả gái khiêu vũ trên cái nền nhạc này trong căn phòng có người tự sát... sợ đái ra máu.....