Căn Nhi

Chương 7: Hôn sự



Qua mấy ngày, có bà mối tới cửa.

Niệm Đệ cùng Nguyện Đệ ngốc ở trong phòng, mãi đến khi lão Tôn ở trong sân gọi lớn: “Nguyện Đệ ra đây, ra đây!”

Đây là muốn nhìn cô ta, muốn “gả” cô ta cho người.

Cả người Nguyện Đệ run lên.

Niệm Đệ lướt qua cô ta, đẩy cửa đi ra ngoài, lại khép chặt cửa lại.

“Mày ra làm gì?” Lão Tôn không quá vui vẻ.

Vốn dĩ ông ta hận nhất chính là Niệm Đệ này, hiện giờ đã thành gái lỡ thì, cũng không thể gả được ra ngoài. Bây giờ tốt rồi, Diệu Tổ nguyện ý muốn nó, lại ra ngoài rêu rao, làm chậm trễ hôn sự của em gái nó.

Thật đúng là nuôi phí tiền!

Niệm Đệ rót nước cho bà mối, người trong thôn đều uống bồ công anh, phơi khô ngâm nước nóng, giúp thanh nhiệt trừ hỏa. Cô nghĩ, chính mình phải giúp Nguyện Đệ, để cho nó có thể trốn lần này, miễn con bé bị răng nanh của bà mối nhai nát.

Bà mối tầm bốn mươi năm mươi tuổi, miệng đầy răng vàng, trên tay mang nhẫn vàng, nhan sắc nhìn phát sợ.

Bà ta đánh giá Niệm Đệ, nhìn ngực cô, nhìn mông cô, khen ngơi: “Dễ sinh đẻ, có phúc khí.”

Niệm Đệ cúi đầu, đuôi lông mày cũng bất động. Cô sớm đã quen với loại ánh mắt cùng lời bình phẩm giống như nhìn hàng hóa này.

“Nghe nói Niệm Đệ nhà ông theo tên tiểu tử trong nhà kia sao?” Bà mối tươi cười cổ quái, “Không trách được, tôi nói với Niệm Đệ nhà ông nhiều mối hôn sự như vậy đều không thành, hóa ra trong lòng lão Tôn ông đã sớm tính toán rồi, lập tức bỏ được hai số tiền. Hai chị em cùng ngủ trong một ổ chăn lớn, thật đúng là được việc.”

Lão Tôn khạc một bãi đờm lên trên mặt đất: “Đừng nói nó, nói Nguyện Đệ đi. Nhà này có thành tâm không?”

Bà mối nhe răng cười: “Thành tâm, người ta nguyện ý cấp lễ hỏi ba vạn, không thiếu một xu.”

Lão Tôn vội la lên: “Lần trước không phải cấp Niệm Đệ sáu vạn sáu sao?”

“Này, ông cũng nói là Niệm Đệ, chuyện tốt lần trước đó có thể tùy tiện đến sao? Tam tiểu tử của Triệu gia từng đi tòng quân, tuấn tú lịch sự, ánh mắt lại cao, nếu không phải thiếu mất một bàn tay thì người ta cũng không muốn tìm người ở trong thôn đâu. Nhìn cả thôn liền nhìn trúng Niệm Đệ nhà ông, Triệu gia mới nguyện ý ra lễ hỏi lớn như vậy.” Bà mối tấm tắc nói.

“Lại nói tiếp, Nguyện Đệ nhà ông lớn lên cũng không ra sao, không ngực không mông, một đầu tóc vàng, còn không biết có thể sinh con trai hay không, người ta nguyện ý cấp ra ba vạn đã là không tồi.”

Lão Tôn vội vàng nói: “Nguyện Đệ nhà tôi cũng không kém, hiện tại bộ dáng nó đã thay đổi rồi, mông lớn, chắc chắn dễ sinh đẻ, mau mau kêu Nguyện Đệ ra đây để cho đại nương nhìn.”

Niệm Đệ nghĩ đến Nguyện Đệ mâu thuẫn cùng sợ hãi cũng không đi gọi.

Lão Tôn đứng lên muốn đá cô, Niệm Đệ cũng không trốn tránh.

Tốt xấu gì trong lòng lão Tôn cũng cho rằng trong bụng cô có đứa nhỏ, không đá bụng, đá vào chân cô.

Cô lảo đảo một bước.

Lão Tôn hô to đẩy cửa: “Nguyện Đệ, Nguyện Đệ, lăn ra đây!”

Nguyện Đệ đóng cửa giữ ở bên trong, giằng co nửa ngày vẫn bị lão Tôn phá cửa, nắm tóc kéo ra ngoài, dùng hai chân đá đến trước mặt bà mối.

Nguyện Đệ gào khóc, lão Tôn lại muốn đá cô ta, Niệm Đệ vội vàng che miệng cô ta lại, che cô ta ở sau lưng: “Cha, cha đừng đánh, Nguyện Đệ không khóc, con bé biết sai rồi.”

Tiếng khóc của Nguyện Đệ đều bị nuốt xuống, hai mắt to như hạt châu do hoảng sợ mà đổi tới đổi lui.

Lão Tôn nói với bà mối: “Nhìn xem, nhìn xem.”

Bà mối nói: “Mông cũng không lớn, ai, tính cách thế này cũng không được, không học được ngoan ngoãn. Xem ra tiểu nha đầu này còn không muốn gả chồng đâu.”

Lão Tôn hung hăng trừng mắt với Nguyện Đệ một cái làm cô ta sợ tới mức cả người run lên, không dám hé răng nữa.

Lão Tôn nói: “Học chứ! Sao lại không ngoan? Là gần đây tôi ít đánh nó, nó lại thích nháo lên thôi. Con gái không đánh không được, đánh nhiều liền nghe lời.”

Niệm Đệ cảm giác cả người Nguyện Đệ xụi lơ, dựa trong lòng ngực cô run thành một đoàn.

Lão Tôn chà xát tay: “Có nhà nào thành tâm hơn không?”

Bà mối khó xử nói: “Tuổi thích hợp, không ngốc không què, lễ hỏi ba vạn cũng tính là cao rồi. Ông cũng biết, mấy tiểu tử trẻ tuổi đều chạy hết ra ngoài núi.”

Lão Tôn tính toán tính toán, lại nhìn thoáng qua bụng Niệm Đệ nói: “Vậy còn nhà như thế nào?”

Bà mối nói: “Là có một nhà ủy thác cho tôi nói cần một người vợ, ra tám vạn tám.”

Lão Tôn lập tức vui vẻ lên, đoạt lấy Nguyện Đệ từ phía sau lưng Niệm Đệ, nhìn cô ta nước mắt đầy mặt lập tức đánh lên đầu cô ta một cái: “Khóc cái gì mà khóc, không được khóc!”

Nguyện Đệ vội vàng lau khô mặt, hốc mắt đỏ bừng, không dám rơi nước mắt.

Lão Tôn cười nói: “Xem Nguyện Đệ của chúng tôi được chưa.”

Bà mối nhìn nhìn mặt mày cô ta, nói: “Nếu là hiểu chuyện thì cũng được. Chính là sợ ông làm cha không đành lòng, không muốn thôi.”

Lão Tôn nói: “Có cái gì không muốn chứ, nhà trai thành tâm như vậy.”

Bà mối nói: “Người nọ tuổi hơi lớn, còn bị hỏng một mắt, còn bị gù lưng.”

Trong miệng bà mối nói tuổi thích hợp là dưới 40 tuổi. Mà tuổi hơi lớn, là 50 trở lên.

Nguyện Đệ lập tức không đứng dậy nổi.

Niệm Đệ không nhịn được nói: “Cha nghĩ lại đi, Nguyện Đệ còn nhỏ.”

Lão Tôn làm như không nghe thấy: “Được, được, tuổi lớn chút sẽ càng thương vợ.”

Bà mối cười nói: “Vậy ông làm cha định đoạt đi, tôi sẽ nói với nhà trai, để đích thân hắn tới đón.”

“Cha!” Niệm Đệ nắm chặt nắm tay.

Lão Tôn tức giận: “Tao là vì ai hả! Còn không phải vì cháu trai trong bụng của mày sao!”

“Tao không đánh mày là cho mày mặt mũi, đừng có mà không biết điều.”

Chờ cháu trai ông ta được sinh ra, lại thông minh giống như cha nó, học tập lên cao trung, học đại học, để ông ta đi theo hưởng phúc.

Lão Tôn nghĩ như vậy. Lãnh Đệ, Hi Đệ cũng đến tuổi rồi.

Sắc mặt Nguyện Đệ trắng bệch mà nhìn Niệm Đệ một cái, ôm chặt lấy cổ cô, giống như gà con rúc vào trong cánh gà mẹ, lại không nói thêm lời nào nữa.

Đêm đến, căn nhà yên lặng giống như phần mộ.

Diệu Tổ ở phía sau vuốt tóc cô, hôn lên đỉnh đầu cô, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Niệm Đệ nằm nghiêng, không nói lời nào. Yết hầu cô giống như bị chặn lại, đôi mắt cũng không chớp một cái, giống như sắp sửa chìm vào trong một hồ nước sâu.

Nhiệt độ cơ thể hắn nóng bỏng, lại giống như cách một tầng lồng, như gần như xa.

Luôn là không chân thật.

Diệu Tổ liền an tĩnh lại, ôm chặt lấy cô, nắm ngực cô, vuốt ve bụng cô, lại không chứa tình dục, chỉ là dịu dàng trấn an. Hắn chôn ở đầu vai cô, hít thở nhẹ nhàng.

Ý thức của Niệm Đệ dần dần hỗn độn.

Không biết qua bao lâu, Diệu Tổ giật mình, buông cô ra.

Hắn xuống giường, xỏ giày, tay chân nhẹ nhàng mà đẩy cửa đi ra ngoài.

Hắn muốn ra ngoài đi tiểu.

Lần nữa cô tỉnh táo lại, từ nằm nghiêng chuyển nhành nằm thẳng, đôi mắt không chớp, nhìn vào một mảnh đen nhánh.

Mấy giờ?

Lại qua một ngày.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động rất lớn, loảng xoảng một tiếng, hình như có người bị ngã.

Diệu Tổ bị ngã sao?

Cô ngồi dậy theo bản năng, phủ thêm quần áo, đẩy cửa đi ra ngoài.

Ánh trăng chiếu sáng lên sân, Diệu Tổ cởi trần đang đứng.

Sống lưng hắn thẳng tắp, đầu cũng không cúi thấp một chút.

Có người ghé vào dưới chân hắn, ôm chân hắn.

Thanh âm Niệm Đệ mở cửa làm hai người bừng tỉnh, người trên mặt đất quay đầu lại.

“Nguyện Đệ.” Niệm Đệ nhẹ giọng nói.

“Mau đứng lên, bị ngã có đau không?” Cô dịu dàng nói.

Diệu Tổ cười lạnh một tiếng: “Chị còn quản cô ta ngã có đau không? Không muốn biết cô ta muốn làm gì sao?”

Hắn đẩy tay Nguyện Đệ ra: “Bỏ ra, cút xa một chút.”

Nguyện Đệ bị hắn đẩy ra, quỳ trên mặt đất, vô cùng chật vật. Cô ta nhìn Niệm Đệ, sự bướng bỉnh trong mắt làm người sợ hãi. Cô ta nói: “Tứ tỷ.”

“Chị nhường Diệu Tổ lại cho em đi.”