Căn Nhi

Chương 13-1: Rời đi (1)



Trước khi Diệu Tổ khai giảng một ngày, lão Tôn uống vào rất nhiều rượu, lôi kéo hắn không bỏ, mãi cho đến hơn nửa đêm.

“Uống đi, con cũng uống!”

Ông ta đặt cái ly đến trước mặt Diệu Tổ, bên trong là rượu ủ thủ công từ gạo, làm cũng không tốt, còn nổi lơ lửng rất nhiều vẩn đục, độ rượu lại không thấp.

Ông ta nói: “Uống. Con muốn đi học, cha sẽ để cho con đi. Con của con, cha sẽ chăm sóc tốt.”

Diệu Tổ cũng không nói câu nào, một ngụm uống hết rượu trong ly.

Lão Tôn lại rót thêm cho hắn: “Con trai thật có tiền đồ. Con gái đều là nuôi tốn tiền, dám chạy... Ta sẽ đánh gãy chân chúng nó!”

“Đều là kỹ nữ! Một đám chó đẻ!”

Lão Tôn uống rượu phát điên nửa ngày, đá hỏng cửa phòng hai chị em Lãnh Đệ Hị Đệ, Hi Đệ thiếu chút nữa đánh nhau với ông ta, Lãnh Đệ khóc thực thảm thiết.

Diệu Tổ kịp thời đứng ra cản ông ta, hắn đứng thẳng vừa cao lại vừa cường tráng, sức lực lớn giống như đầu trâu, lão Tôn mới lui về sau vài bước, ném cái que cời lửa trong tay, lảo đảo mà ra khỏi cửa đến nhà quả phụ để ngủ.

Niệm Đệ trấn an hai đứa em gái xong, chờ bọn họ ngủ đã là 3, 4 giờ sáng.

Cô lặng lẽ xuống giường, trở lại trong phòng Diệu Tổ.

Đèn dầu tối tăm.

Trên mặt đất có cái túi vải dù, là của thầy giáo tiểu học về hưu đưa cho Diệu Tổ, còn không to bằng một cái gối đầu, bên trong chính là đồ vật của Diệu Tổ.

Hai cái áo lót cũ, một cái quần, một cái lu tráng men, một bánh xà phòng, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, một cái khăn lông, ngoài ra còn có ba quyển vở cũng hai cái bút máy thầy giáo cho.

Niệm Đệ ngồi xổm xuống nhìn đồ vật bên trong.

Ngày mai, hắn liền phải lên trấn trên học cao trung, trường học cho ba vạn đều bị lão Tôn giữ chặt trong tay, bởi vì thành tích Diệu Tổ tốt nhưng gia đình lại nghèo khó, trường học miễn phí ăn ở cho hắn, lão Tôn cũng không cho Diệu Tổ một đồng nào.

Ông ta sợ hắn có tiền sẽ chạy mất.

“Đừng nhìn.” Diệu Tổ ngồi ở trên giường nói.

Niệm Đệ khép túi lại, đến bên người hắn.

Hắn thò qua sờ sờ mặt cô, lòng bàn tay nóng lên, mùi rượu hướng vào mũi, ánh sáng trong mắt phát ra lấp lánh.

“Em đi.” Hắn nói, “Chị nên luyến tiếc.”

Hắn nâng người cô lên dễ như trở bàn tay, làm cô cưỡi ở trên đùi hắn.

Hai người dính ở bên nhau, ánh đèn dầu chiếu bóng dáng của bọn họ lên tường, bóng hình đen nhánh, che đậy nửa mặt tường.

Niệm Đệ bị hắn ấn ở trước ngực, hoàn toàn bị hắn vây quanh trói buộc. Ngực hắn trở nên rộng lớn, vừa cứng rắn vừa vạm vỡ, trái tim lại hữu lực mà nhảy lên vững vàng. Cô duỗi tay đặt ở trên eo hắn.

Hắn thật sự trưởng thành.

Từ đứa trẻ trắng như tuyết lúc ban đầu kia, trưởng thành trở thành thiếu niên cứng rắn như sắt.

Cằm Diệu Tổ để ở trên đỉnh đầu cô: “Nói chuyện đi chị.”

Niệm Đệ há miệng thở dốc, nói: “Ở bên ngoài nhớ ăn cơm đầy đủ, ngủ đủ giấc.”

Diệu Tổ cười một tiếng, hô hấp gợi lên sợi tóc trên đỉnh đầu cô. Hắn duỗi tay đến phía trong quần áo cô, đặt ở trên eo.

“Ừ.”

Niệm Đệ liền không nói gì nữa.

“Lại nói gì đi.” Diệu Tổ lại thúc giục cô.

Cô không nghĩ ra được muốn nói cái gì. Tay Diệu Tổ liền từ trên eo di chuyển lên, lòng bàn tay lừa tình mà vuốt ve da thịt trơn trượt, những nơi đi qua đều mang đến cảm giác khuây khỏa tê dại kỳ quái. Hắn nói: “Nói đi.”

Niệm Đệ đành phải thêm một câu: “Đừng nhớ chị.”

Tay Diệu Tổ dừng lại. Hắn nói: “Chị không thương em.”

Cô vỗ vỗ lưng hắn: “Thương mà.”

Hắn nhỏ giọng nói, “Cách xa ông ta một chút, đừng dính lấy Lãnh Đệ cùng Hi Đệ. Chị đáp ứng em đi.”

Niệm Đệ không nói chuyện.

“Mặc kệ bọn họ.” Hắn nói lại một lần.

Cô không muốn trả lời, duỗi tay đè lại cái đồ vật đang chọc cô phát đau. Vừa rồi vừa ngồi lên cô liền cảm giác được.

Hắn thở ra một hơi, đỉnh hông một chút, đâm đến cô cũng quơ quơ tay. Hắn hơi buông cô ra, cúi đầu nhìn tay cô, ánh mắt chuyên chú đến có chút ngây thơ.

Lúc này Niệm Đệ mới phát hiện, hình như hắn hơi say.

Chính hắn cởi bỏ quần, đem cái côn th*t kiêu ngạo kia thả ra, lại túm tay cô ấn lên.

Thân thể hắn nóng bỏng.

Niệm Đệ chậm rãi vuốt ve Diệu Tổ, màu da hắn phiếm hồng, bụng nhỏ căng chặt, khẩn trương mà hít khí, cướng cứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích.

Cô nhìn mặt hắn: “Diệu Tổ?”

Hắn chớp mắt một chút, cởi cúc áo của cô.

Phía dưới vải áo mỏng manh là một cái áo ngực, có vài thời điểm, tỷ như hiện tại, đầu v* sẽ đỉnh lên vải dệt, lộ ra hai cái điểm tròn tròn.

Hắn dùng ngón tay đi niết, đầu ngón tay khảy, đem nó áp vào nhũ thịt, lại đẩy đến một bên.

Tay hắn ve nắn thực nhẹ, cũng đã tê dại đến lợi hại, Niệm Đệ nắm ngực trốn tay hắn: “Đừng nhúc nhích.”

Hắn nuốt một chút, ngoan ngoãn thả tay xuống dưới, lại lập tức với vào trong quần cô.

Tay hắn bắt lấy cánh mông cô, kéo quần lót xuống, trực tiếp chạm đến nơi riêng tư.

Lông mi Niệm Đệ run lên, lại không nói chuyện. Diệu Tổ nhìn chằm chằm mặt cô, nhìn ra là đỏ lên một ít, liền lớn mật lên.

Hắn dùng đầu ngón tay đẩy ra cánh hoa, vuốt nhục huyệt tinh tế, ướt dầm dề, d*m thủy mênh mông một mảnh, đã chuẩn bị tốt tùy thời nghênh đón hắn cắm vào.