Boss Xuyên Thành Tiểu Khả Ái

Chương 30



Hương vị cổ tin tức tố này vượt qua tưởng tượng của mọi người, nháy mắt khiến Alpha trong phòng đều trầm mê, nhưng bởi vì tiêm vào thuốc ức chế liều lượng lớn, tin tức tố Khanh Vân tuy rằng làm mọi người trầm mê, nhưng còn chưa tới mức làm người điên cuồng.

Không hổ đã bị tăng mạnh.

Khanh Vân nhìn biểu tình toàn bộ mọi người trong phòng thẩm vấn thậm chí còn có tâm tình tự giễu, cho dù tình trạng kém tới cực điểm, trong mắt y vẫn bình tĩnh cực hạn. Thuốc độc ngày hôm qua đã giúp y một đại ân, y nương theo tổn thương của thuốc độc một lần đem thân thể này cải tạo hoàn thành.

"Omega? Mày thế nhưng là Omega?" Aboron giật mình đi tới.

Tất cả mọi người không nghĩ tới, thiếu niên kiên cường thừa nhận đến bây giờ thế nhưng là Omega.

Cửa phòng thẩm vấn bị mở ra, một tinh đạo hưng phấn chạy tới: "Lão đại! Thuốc tinh thần tới rồi!"

Nghe vậy, Aboron lại không có một chút ít hưng phấn, gã bình tĩnh nhìn Khanh Vân, xua xua tay nói với tinh đạo ngoài cửa: "Lúc đưa thuốc tinh thần cho tao đưa một phần thuốc thúc - tình lại đây luôn, tao nghĩ đến một loại phương pháp thẩm vấn rất tốt."

Mày sao dám!

Chris hai mắt sắc bén nhìn về phía Aboron, trong nháy mắt hắn thậm chí cả nhiệm vụ cũng quên, chỉ muốn vặn gảy cổ Aboron.

Lúc Chris sắp không khống chế được đôi tay, vài tiếng nổ mạnh liên tiếp truyền đến, tiếp theo dưới chân rung chuyển thật lớn.

Chris không thể tin nhìn về phía sau Khanh Vân, hốc mắt đỏ lên.

Năm tù binh quân đoàn số 1 khởi động bom sinh vật trong cơ thể bọn họ.

Trong cơ thể mỗi quân nhân Liên Bang đều cấy vào một loại bom sinh vật, loại bom này chỉ có những người dũng mãnh không sợ chết, tinh thần lực sôi trào đến trình độ nhất định mới có thể kích nổ.

Quốc ca lúc trước cho bọn họ lực lượng không gì sánh kịp, mới có thể làm quân nhân Liên Bang bị thuốc tinh thần tàn phá bốc cháy lên năng lượng giúp kích nổ bom sinh vật.

Năng lượng bom sinh vật hữu hạn, không có khả năng làm bị thương đám tinh đạo mang cơ giáp ở khoảng cách xa như vậy. Nhưng trước khi chết năm người như tìm về được sự bình tĩnh của quân nhân, bọn họ dựa vào tri thức mình, lý trí lựa chọn chỗ có thể tạo ra thương tổn lớn nhất cho tinh hạm.

"Đáng chết!" Sắc mặt Aboron trở nên cực kém, gã không còn hứng thú gì nữa, lập tức xoay người ra ngoài an bài công việc.

Mấy người này sợ là đã phá hủy một cánh tinh hạm, gã an bài người nhanh tu bổ tốt, Liên Bang vẫn luôn như hổ rình mồi bên ngoài, vạn nhất thừa lúc này đột kích......

Đột nhiên nổ mạnh làm tinh đạo trên tinh hạm hoảng loạn, nhìn tinh đạo lục tục đi ra ngoài, Chris quay đầu thật sâu liếc nhìn Khanh Vân một cái, sau đó cưỡng chế chính mình xoay người, thừa dịp náo động này chạy tới chỗ để chip.

Khanh Vân nhìn cửa phòng thẩm vấn trước mắt đóng lại, ánh mắt sắc bén. Y giật giật tay, lại không cởi ra.

Y đang đợi, chờ Aboron tới tìm y.

Chris một đường thông suốt không bị cản trở tới nơi, hắn nhìn chỉ có một tầng vòng mật mã bảo hộ gien chip, nhíu mày, giơ tay đưa vào một chuỗi mật mã.

Đây sinh nhật mẹ Aboron, Aboron cực kì hoài niệm mẹ của gã, cả tài khoản Tinh Võng gã cũng dùng mật mã này, Chris hao hết tâm tư mới có được tổ mật mã này.

Nhưng mới vừa quét xong mật mã, đèn chỉ thị phía trên liền sáng lên, biểu hiện sai mật mã.

Chris không chút nào hoảng loạn, hắn lần nữa đưa vào mật mã đồng dạng, "Đinh" một tiếng, phòng hộ mở ra.

Đây là hai tổ mật mã tương đồng, nếu sau khi lần đầu đưa vào do dự một cái chớp mắt, cảnh báo sẽ vang lên.

Cuối cùng cũng nắm gien chip vào tay, tâm tình Chris lại không chút nhẹ nhàng nào.

Jorah, hắn muốn đi cứu Jorah. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vì Anh Yêu Em
2. Trưởng Công Chúa
3. Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn
4. Mưa Hoàng Tước
=====================================

Ngay từ đầu khi ở bên ngoài mật mã phòng hộ nhìn thấy gien chip, Chris liền muốn vận dụng tinh thần lực hủy nó. Gien chip tuy rằng có ý nghĩa đặc thù với Liên Bang, nhưng khi sự tồn tại của nó trở thành uy hiếp của toàn bộ Liên Bang, tự nhiên có biện pháp hủy diệt.

Đây là quyết định lúc trước cao tầng Liên Bang đã thảo luận.

Nhưng Chris lại do dự, nếu không lấy được chip, Chris cũng không thể hoàn toàn xác định chip có phải đồ giả tinh đạo lấy ra ngụy trang hay không.

Hơn nữa hủy chip, cảnh báo vẫn sẽ vang lên. Chris thật ra không sợ, hắn có thể trực tiếp điều khiển cơ giáp đào tẩu, nhưng Jorah thì sao? Năm chiến sĩ thì sao?

Hắn có cơ hội cứu ra bọn họ sao?

Nhớ tới tiếng nổ mạnh thảm thiết mới nãy, Chris đột nhiên bình tĩnh, hắn ép xuống lo lắng Jorah, lấy ra dụng cụ kiểm tra đo lường chip trong tay thật hay giả.

Đúng lúc này, trong một góc đột nhiên chui ra một thân ảnh đầu tóc hoa râm.

Vừa thấy đến thân ảnh này, biểu tình Chris nháy mắt trở nên dữ tợn, hắn lập tức tiến đến đem người xách lên: "Lamir, ông sao lại ở đây?"

"Cứ tùy tiện chạy ra như vậy? Ông có biết có người vì che dấu tung tích của ông mà gặp bao nhiêu thống khổ không?"

"Rồi rồi, Chris thượng tướng, cậu bình tĩnh một chút!" Tiến sĩ Lamir bị bắt lập tức giơ hai tay lên, nhưng ngoài miệng lại lải nhải nói không ngừng, "Chris chuyện cậu phản bội quả nhiên là giả."

"Di, hiện tại biểu tình cậu rất tốt, cuối cùng cũng không còn giống người máy."

"Cậu biết không? Tôi được một tiểu gia hỏa cứu, nhưng tôi luôn không đành lòng, cho nên muốn quay lại cứu cậu ấy......" Nhưng Lamir không phải tên ngốc, ông hủy một ít linh kiện của khoang thoát hiểm kia, chế tác một trang bị ẩn thân đơn giản, lúc này mới lăn lộn tiến vào.

"Ông câm miệng cho tôi!" Chris khẽ quát một tiếng, đem người kéo đến một góc bí ẩn, hắn đưa chip cho Lamir, "Xem chip là thật là giả."

Chuyện liên quan tồn vong toàn bộ Liên Bang, Chris không thể không cẩn thận, ở lĩnh vực này hắn hiểu biết không quá sâu, cho dù cầm dụng cụ cũng không chuẩn bằng Lamir phán đoán.

"Ông không nên trở về, vạn nhất bị bắt, mới cô phụ em ấy." Chris liếc Lamir một cái, khô khốc nói.

"Nga? Xem ra cậu nhận thức tiểu gia hỏa kia." Lamir chuyên chú xem chip, lại cầm một dụng cụ nhỏ tùy thân rà quét một chút, "Nhưng mà, tôi ái ngại a, có lẽ mọi người đều cho rằng tôi quan trọng hơn cậu ấy, nhưng sinh mệnh mỗi người đều có giá trị như nhau, không thể dùng bất luận vẻ ngoài gì để đánh giá, tôi không thể thoải mái để một đứa trẻ nhường cơ hội sinh tồn cho mình."

"Tôi thừa nhận giá trị của em ấy...... Không có người càng so với tôi......" Chris bưng kín mặt, thanh âm chua xót, hắn nghĩ đến thương tổn mình tạo ra cho thiếu niên, tâm liền như bị đao đâm, bây giờ thắng lợi nhiệm vụ đang ở trước mắt, trong lòng Chris lại không cảm thấy nhẹ nhàng.

"Nga, xem ra trạng thái hiện tại của cậu không tốt lắm." Lamir rốt cuộc xem xong, "Đúng là chip chúng ta đã mất, vất vả cậu thượng tướng!"

Chris không cầm chip Lamir đưa qua, hắn lấy ra cơ giáp mình, mở ra hình thức ẩn hình rồi nhét Lamir vào trong cơ giáp.

"Ông mang chip về Liên Bang, tôi còn có việc."

"Ể? Tôi tới để cứu người mà!" Lamir mở to hai mắt, muốn từ trên cơ giáp bò xuống.

"Cho nên mới tôi để ông về trước." Chris quay đầu nhìn ông, mặt đầy nghiêm túc, "Sau khi ông trở lại Liên Bang, lập tức đem bác sĩ tốt nhất lại đây, không cần a...... Thôi."

Chris lắc đầu, tức khắc xoay người chạy như bay tới phòng thẩm vấn. Lời nói lúc trước của Aboron Chris không thể không để tâm, huống hồ thuốc tinh thần đã tới, Jorah có thể chống đỡ khí làm tinh thần kinh sợ, nhưng đối với thuốc tinh thần không nhất định có năng lực chống cự.

Hiện tại, Chris không phải lo lắng Jorah trong lúc chịu ảnh hưởng thuốc tinh thần nói ra tung tích Lamir, hắn càng lo lắng, vạn nhất thiếu niên thật sự chịu không nổi nói ra, y nhiệt tình yêu thương Liên Bang như vậy làm sao đối mặt với việc mình trở thành phản đồ?

Chờ anh, nhất định phải chờ anh.

Bên kia, Aboron xử lý tốt rối loạn từ vụ nổ mạnh, kêu tinh đạo bên ngoài tăng mạnh phòng ngự. Nổ mạnh đã khiến Liên Bang chú ý, chỉ chốc lát sau quân đội Liên Bang sẽ giống như mãnh thú ngửi được mùi máu chạy đến đây.

Sắc mặt Aboron vô cùng kém, đi đến phòng thẩm vấn gã đột nhiên nhớ đến hứng thú lúc trước, phân phó người bên ngoài: "Đưa Omega ở phòng thẩm vấn đến, thuận tiện đưa tới một phần thuốc tinh thần và một phần thuốc thúc - tình."

Công kích lần này Liên Bang nhất định vô cùng lớn, làm không tốt Lamir đang trốn sẽ bị cứu đi, cho nên Aboron phải trước khi mọi thứ xảy ra hỏi ra tung tích Lamir.

Omega không phải luôn thuần phục Alpha dấu mình sao?

Đến nỗi thời gian kỳ động dục ít nhất ba ngày của Omega có phải đến quá trễ hay không? Aboron cũng không lo lắng vấn đề này, bởi vì, chỉ có Omega mới có thể động dục.

Chỉ chốc lát sau, Khanh Vân đã bị đưa tới phòng Aboron, đường truyền khí làm tinh thần kinh sợ sau gáy y rốt cuộc được rút ra, nhưng bởi vì gắn quá lâu, toàn bộ gáy còn ẩn ẩn đau, làm tâm tình y thập phần khó chịu.

Cửa phòng không tiếng động ở phía sau Khanh Vân đóng lại, lúc này Aboron bưng một ly rượu vang đỏ ngồi ở đầu giường, ngả ngớn nhìn Khanh Vân: "Nha, tiểu khả ái, bây giờ chỉ có hai người chúng ta, lại đây, nói nhỏ cho anh biết tiến sĩ Lamir ở đâu?"

"Chỉ có hai người chúng ta?"

Khanh Vân nghiêng đầu hỏi gã, con ngươi đen bóng một mảnh thuần khiết không tì vết.

"Đúng vậy, chỉ có hai người chúng ta......" Aboron chậm rãi đi đến chỗ Khanh Vân, tin tức tố thuộc về Alpha không kiên nể phóng thích.

"Phải không? Vậy thật tốt."

Khanh Vân câu môi cười, "Phanh" một tiếng, nhéo cổ Aboron, đem người hung hăng quăng trên tường!

Vách tường làm từ hợp kim đặc thù nháy mắt lõm xuống, Aboron đầu rơi máu chảy, gã giương mắt khiếp sợ nhìn Khanh Vân: "Mày là ai? Mày tuyệt đối không có khả năng là Omega!"

"Nga? Ngại quá, tao thật đúng như thế." Khanh Vân nhéo cổ Aboron xách người lên, còn may mấy ngày nay y chịu tra tấn, nếu không thân thể này cũng không có khả năng mài giũa đến cường đại như vậy.

"Mày!" Mặt Aboron đỏ lên, không hề có lực phản kháng.

Thanh âm thiếu niên bị thương mà nghẹn ngào hiện giờ như ác quỷ trong địa ngục gào rống, làm gã ức chế không được muốn phát run.

Khanh Vân nhéo cổ Aboron ném tới trên vách tường, y nghẹn một bụng khí, lúc này đang ngạnh khắc chế mình không vặn gảy cổ Aboron.

Nhớ lấy không thể giết nhân vật chính, nếu không Thiên Đạo sẽ phát hiện.

Aboron hoảng loạn phóng thích tin tức tố, bị một Omega ngược đánh, cái nhận thức này làm gã sống không bằng chết.

Mũi Khanh Vân vừa nhíu, ghét bỏ ném gã ra: "Hương vị trên người mày, quả thực khó ngửi vừa khiến người buồn nôn!"

Y vừa chuyển đầu, lại phát hiện Aboron vừa tiêm một ống chích vào sau cổ y, chất lỏng đã tự động đẩy vào thân thể y.

Khanh Vân nhướng mày bắt lấy ống chích, đây là thuốc tinh thần?

Đột nhiên, thân thể y nảy lên một cổ nóng rực cực lạ.

Y nghe được Aboron nghẹn ngào cười nói: "Là thuốc kích tình! Tuyến thể Omega trời sinh mẫn cảm với đau đớn, mày quả nhiên trúng chiêu......"