Boss Xuyên Thành Tiểu Khả Ái

Chương 17



“Ba, để mọi người cùng tìm đi, Trâu tổng còn ở bên này, lỡ như trách cứ chúng ta không xuất toàn lực……” Sắc mặt Tiếu Trình Triết ngưng trọng, gã nhìn quanh bữa tiệc một vòng, lại nói, “Ba, hai chúng ta đi cùng nhau, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cũng hảo thương lượng.”

Cha Tiếu trầm ngâm một chút, đáp ứng đề nghị của Tiếu Trình Triết. Trâu Mẫn Thần quả thật mang đến áp lực rất lớn cho ông.

“Trâu nhị thiếu có chút không khoẻ, hiện tại tôi không liên hệ được với cậu ấy, thỉnh mọi người hỗ trợ tìm kiếm! Thỉnh mọi người hỗ trợ tìm kiếm!” Microphone đem thanh âm Tiếu Trình Triết vang vọng toàn bộ bữa tiệc.

Mọi người ở đâu vừa nghe, tức khắc xao động.

Đây chính là cơ hội tốt để lập quan hệ với Trâu Mẫn Thần!

Không hề có cảm giác đến nguy cơ bên ngoài, trong phòng nghỉ. Dục vọng chạm vào nổ ngay.

Khanh Vân quay đầu né tránh nụ hôn của Trâu Mẫn Thần, giây tiếp theo môi lưỡi liền dừng nhĩ sườn* y, dọc theo bên tai trượt xuống.

“Anh……” Khanh Vân cắn răng, lôi kéo cà vạt đem người kéo ra, y thở phì phò chất vấn, “Nói, anh rốt cuộc là ai?”

Vì sao sẽ xuất hiện ở thế giới này?

Cảm thụ được nhiệt độ trên đùi, dù Khanh Vân nhắm mắt lại cũng biết đây là thứ gì. Theo người đàn ông động dục, hơi thở quanh thân y càng ngày càng nồng đậm, càng ngày càng quen thuộc, quen thuộc tới độ giống như lúc hai người mới gặp.

Lần đầu tiên là ngẫu nhiên, vậy hiện tại thì sao?

Người đàn ông cười nhẹ một tiếng: “Bảo bối, phản ứng của em thật đáng yêu, anh là ai? Nếu em nguyện ý anh chính là người yêu của em.”

Yêu tới nước chảy thành sông, Trâu Mẫn Thần cũng không biết, vì sao trong lòng lại yêu thanh niên sâu như vậy, nhiều như vậy, giống như đã lưu chuyển một thế kỷ. Nhìn đến Khanh Vân phản ứng, trong lòng hắn mừng rỡ như điên, Khanh Vân có cảm giác với hắn, Khanh Vân cũng không bài xích hắn.

Nụ hôi dày đặc lần nữa hạ xuống, lấy một loại phương thức Khanh Vân cực kì quen thuộc.

“Mọi người đến bên này, mỗi một phòng nghỉ đều nhìn một chút.” Mắt thấy mục đích sắp thành, Tiếu Trình Triết áp không được tươi cười bên khóe miệng. Gã quay đầu liếc mắt một cái, không thấy Trâu Mẫn Thần.

Thật quá đáng tiếc, nếu có Trâu Mẫn Thần, lát nữa sẽ càng hay hơn. Gã gấp không chờ nổi muốn nhìn thảm trạng của Khanh Vân.

Hiệu quả cách âm tốt đẹp ngăn cách ầm ỹ ở hành lang.

Khanh Vân híp mắt, ánh mắt mê ly. Thần thức truyền đến tin Tiếu Trình Triết tới gần, y lại không rảnh bận tâm. Mỗi một nụ hôn dừng trên cổ, mỗi một ngón tay vừa đỡ vừa sờ trên sợi tóc, đều dễ dàng khơi mào dục vọng của Khanh Vân, Trâu Mẫn Thần đối thân thể y quen thuộc khác thường, đồng thời lại cực kỳ minh bạch phải dùng phương thức gì mới có thể làm y cảm thấy thoải mái mà không bài xích.

Dù nhẫn đến khó chịu, Trâu Mẫn Thần lại không bận tâm đến mình, ngược lại ngồi xổm muốn đi lấy lòng thanh niên.

Tay hắn tay nhẹ nhàng đặt trên khóa kéo quần tay của Khanh Vân.

“Lách cách” một tiếng, cửa đột nhiên bị mở ra.

Một đám người ầm ầm chạy vào.

“Diệu này cậu……”

“Nhị thiếu?”

Mọi người đã chuẩn bị tốt lý do thoái thác đều nghẹn ở yết hầu, bọn họ nhìn gia chủ Trâu gia nửa ngồi xổm giữa háng Khanh Vân, tức khắc như bị sét đánh, an tĩnh như gà.

Người trưởng thành đều biết tư thế này đại biểu cho có cái gì, không ai ngờ, hỉ nộ vô thường, quyền cao chức trọng tổng tài tập đoàn tài chính Trâu thị, lại lấy một loại tư thái có thể nói là hèn mọn đi lấy lòng người khác.

Tiếu Trình Triết ngây ra như phỗng.

Cha Tiếu nhìn Tiếu Thành Nặc quần áo hỗn độn, lại nhìn Trâu gia chủ đang ngồi xổm, cảm thấy lúc này mình nên ngất xỉu đi.

Nhìn trong phòng đột nhiên xuất hiện một đại sóng người, sắc mặt Trâu Mẫn Thần lập tức trở nên hắc trầm.

“Cút!” Hắn khẽ quát một tiếng, bộ dáng phẫn nộ giống như một con hùng sư phát hiện lãnh địa của mình bị xâm nhập.

Trâu Mẫn Thần lập tức đứng dậy sửa sang lại quần áo cho Khanh Vân, cuối cùng dứt khoát cởi âu phục của mình trùm lên người Khanh Vân, bộc lộ một loại tư thái bảo hộ.

Ai ngờ Khanh Vân thế nhưng không cảm kích, đầu gối gập lên hung hăng đánh vào dưới bụng Trâu Mẫn Thần.

Trâu Mẫn Thần bị đâm kêu lên một tiếng cong lưng lại, nhưng cánh tay hắn vẫn như cũ đỡ lấy áo khoác trên người Khanh Vân. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua đám người vẻ mặt dại ra, không thể nhịn được nữa rống giận: “Cút hết cho tôi!”

Mọi người lúc này mới bừng tỉnh, xám xịt lui đi ra ngoài.

Khanh Vân kéo áo khoác Trâu Mẫn Thần ra, trùm trên mặt hắn. Nhanh chóng sửa lại quần áo mình, nội tâm y dâng lên một cổ xấu hổ buồn bực chưa từng có, thiếu một Trâu Kỳ Diệu, lại chạy ra một Trâu Mẫn Thần, dù có thay đổi người nhưng trong mắt cha Tiếu căn bản không khác biệt được không?

Không thể làm Khanh Vân chịu đựng chính là, y thế nhưng đắm chìm vào, Tiếu Trình Triết đã đến cũng không phát hiện.

Nói cách khác, nếu không có Tiếu Trình Triết mang theo một đám người xông tới, có quỷ mới biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì. Mấu chốt là, Khanh Vân và người đàn ông này tính cả hôm nay chỉ mới gặp 3 lần thôi!

“Bảo bối, anh……” Trâu Mẫn Thần kéo quần áo xuống, há mồm muốn biện giải, lại bị Khanh Vân đánh gãy.

“Tránh ra!” Khanh Vân sửa sang quần áo tốt, đẩy ra người đàn ông che ở trước người đi ra ngoài.

Khi y mở cửa, ngoài cửa đã rỗng tuếch. Mọi người nào dám ngốc ngoài cửa thừa nhận lửa giận của Trâu Mẫn Thần, đã sớm sợ tới mức giải tán.

Trâu Mẫn Thần chịu đựng đau đớn đuổi theo, hắn đỡ khung cửa hướng Khanh Vân hô: “Bảo bối, đây chỉ là ngoài ý muốn! Anh bảo đảm sẽ không lại xuất hiện loại tình huống này……”

Nghe thấy hắn kêu gọi, Khanh Vân không có xoay người, bước chân rời đi ngược lại càng nhanh.

Người này, còn ngại không đủ mất mặt sao?!

Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của Khanh Vân, Trâu Mẫn Thần dựa trên khung cửa ngược lại trầm thấp nở nụ cười, tiếng cười tràn ngập vui sướng. Tuy rằng thái độ Khanh Vân không có mềm hoá, tuy rằng chuyện hôm nay xấu hổ tới cực điểm, nhưng tâm Trâu Mẫn Thần lại cao hứng đến sắp bay lên.

Bọn họ đều có cảm giác với nhau, cho nên hắn có hi vọng không phải sao?

Khanh Vân vừa đi vừa bình tĩnh lại. Y nhíu mày, hồi tưởng lại hơi thở vừa nhận thấy được, trong mắt không khỏi hiện lên một tia nghi hoặc. Hàng năm Khanh Vân luôn một mình một người, hơn nữa tính khiết phích rất nghiêm trọng, cho nên đối với hơi thở người khác cực kỳ nhạy bén, cũng thập phần bài xích.

Có thể tiến vào thế giới của y, không chút nào khiến cho Khanh Vân phản cảm chỉ có Nhiếp Thần Uyên.

Nhưng Nhiếp Thần Uyên không có khả năng đi theo, linh hồn sinh ra ở một thế giới, chỉ có thể trong thế giới đó luân hồi, tuyệt sẽ len lỏi đến thế giới khác.

Trừ bỏ tình huống đặc thù giống Khanh Vân.

Trong lòng ẩn ẩn nổi lên vui sướng chiếm cứ đầu óc Khanh Vân, y chậm rãi phun ra một hơi, đá chuyện này qua một bên, chờ lát nữa còn một đống loạn xì ngầu muốn đổ lên trên đầu y.

Người vừa mới cùng Tiếu Trình Triết vào phòng nghỉ đều cảm thấy chân mềm nhũn, lúc này đi đường như người mất hồn, hoàn toàn không có sức lực tìm kiếm Trâu Kỳ Diệu.

Nói giỡn, bọn họ lúc trước tìm kiếm Trâu Kỳ Diệu là muốn lập quan hệ tốt với Trâu Mẫn Thần, lúc này sợ là đã đem người đắc tội tột đỉnh, làm gì còn có tâm tư quan tâm chuyện khác. Tuy rằng một đám tân khách trong lòng hốt hoảng, nhưng không có người dám giận chó đánh mèo lên cha con Tiếu gia.

Không dám……

Bọn họ thấy rõ ràng, người khiến tổng tài Trâu thị hao hết tâm tư, mặt mũi mình cũng không cần đều muốn che chở chính là Tiếu Thành Nặc, nhị thiếu gia Tiếu gia.

Trở lại đại sảnh, đám người cha Tiếu biết được tin Trâu Kỳ Diệu bị tiêu chảy đã được xe cứu thương đưa đi.

Trong lòng Tiếu Trình Triết thầm mắng, liền biết bao cỏ như Trâu Kỳ Diệu chẳng làm được chuyện gì!

Nhưng những người khác lại hoàn toàn không có vui sướng khi người gặp họa, cảm thấy Tiếu gia đắc tội Trâu nhị thiếu. Đem Trâu nhị thiếu và gia chủ Trâu gia ra so sánh, cũng không phải kém một chút.

Huống hồ, nếu muốn vãn hồi chuyện hôm nay, nói không chừng còn phải nhờ Tiếu gia……

Tâm tư mọi người đều lung lay, đứng bên người cha Tiếu.

Một lão tổng hơi có sinh ý với Trâu thị nhịn không được, ông ấp ủ trong chốc lát, nhìn cha Tiếu thở dài: “Tiếu lão ca a, giao tình của chúng ta cũng không phải ngày một ngày hai, ông có thể……”

Vừa nói, lão tổng vừa nắm tay cha Tiếu, quả thực muốn than thở khóc lóc: “Ông để đứa nhỏ Thành Nặc này thay chúng ta nói chút lời hay!”

“Đúng vậy đúng vậy……”

“Đều nhờ nhị thiếu gia……”

“ Lời nói nhị thiếu khẳng định dùng được……”

Trong lúc nhất thời khách khứa đều phụ họa theo, làm thành một vòng vây oanh tạc về cha Tiếu và Tiếu Trình Triết ở trung tâm.

Tiếu Trình Triết thiếu chút nữa duy trì không được tươi cười trên mặt.

Cha Tiếu nhìn mặt già của lão bằng hữu kia, khóe miệng giật giật vẫn không xả ra nụ cười.

“Hảo, hảo……” Cha Tiếu bất đắc dĩ đáp ứng, trấn an các vị khách khứa.

Đã xảy ra chuyện như vậy, bữa tiệc khó có thể tiếp tục, các vị khách khứa chậm rãi rời khỏi.

Trâu Mẫn Thần là người cuối cùng, khi ra cửa, hắn quay đầu lại nhìn cha con Tiếu gia phía sau.

Mãi cho đến cuối cũng chưa nhìn thấy Khanh Vân, làm cho hắn có chút thất vọng. Trâu Mẫn Thần nhìn cha Tiếu sắc mặt không tốt, không khỏi thầm than một tiếng, nói: “Chuyện hôm nay, là con sai. Bá phụ, đừng trách cứ Thành Nặc.”

Lời nói xem như ôn hòa, nhưng uy áp lại không thêm thu liễm gây lên trên người cha Tiếu. Trâu Mẫn Thần gọi cha Tiếu một tiếng bá phụ đều xem trên mặt mũi Khanh Vân, tuy rằng trong lòng hắn vẫn có các loại bất mãn với cha Tiếu.

Mồm mép cha Tiếu run run hai cái, nhưng trong lòng cố kỵ nhiều hơn, thật sự không có can đảm trách cứ Trâu Mẫn Thần, chỉ có thể trầm mặc.

Tiễn khách khứa đi hết, sắc mặt cha Tiếu suy sụp ngồi trên sô pha, thân mình rũ xuống, giống như già hơn 10 tuổi.

Ông trầm mặc hồi lâu, đột nhiên đứng lên đem rượu trên bàn quét xuống mặt đất.

Thanh âm pha lê vỡ vụn chói tai vô cùng.

“Tìm…… Đem cái nghiệt tử kia tìm tới!” Cha Tiếu một quyền nện trên bàn, rống giận người hầu chung quanh.

“Tìm tôi làm gì.” Khanh Vân đúng lúc từ trên lầu đi xuống, sắc mặt lãnh đạm. Nhưng vệt đỏ trên cổ y còn chói lọi, làm cha Tiếu lên cơn giận dữ.

Đã biết chuyện mẹ Tiếu vội vàng chạy đến bên người Khanh Vân, làm ra tư thái bảo hộ.

“Tao tìm mày làm gì?” Cha Tiếu trợn tròn đôi mắt, giơ tay chọi một cái ly qua chỗ Khanh Vân.

Khanh Vân nghiêng đầu tránh thoát, mẹ Tiếu lại cả kinh hét lên: “A! Tiếu Nhạn Minh ông làm gì? Ông muốn giết Thành Nặc sao?”

Bà giống như gà mẹ bảo hộ con đem Khanh Vân kéo ra sau người.

“Tôi hận đã không sớm bóp chết nó!” Hốc mắt cha Tiếu đỏ lên, ngón tay chỉ vào Khanh Vân run rẩy, “Mày là đồng tính luyến ái…… Đồng tính luyến ái cũng được, vậy mà lại nịnh nọt, tham mộ phú quý gièm pha?”

“Tiếu gia thiếu mày cái gì? Mày còn không thỏa mãn muốn Trâu gia?”

“Nghĩ có Trâu Mẫn Thần chống lưng, tao liền không thể thu thập mày có phải hay không?”

Cha Tiếu từng câu nói trát tâm, cả người mẹ Tiếu đều ngây ngẩn: “Ông, ông tại sao có thể nói như vậy với Thành Nặc?”

Nghe cha Tiếu nói, Tiếu Trình Triết lại âm thầm gợi lên khóe miệng, tuy chuyện hôm nay có điểm ngoài ý muốn, nhưng hiệu quả lại cực kỳ tốt.

“Ônh chính là nghĩ như vậy sao?” Khanh Vân lẳng lặng nhìn cha Tiếu tức giận, y đột nhiên đẩy mẹ Tiếu ra, đứng trước bàn trà nhìn ông.

Khanh Vân cắn từng chữ đến rõ ràng: “Ông, vĩnh viễn đem tôi thành bộ dáng không ra gì!”

“Vĩnh viễn sẽ không có một chút kỳ vọng nào đối với tôi!”

Bởi vì vậy Tiếu Thành Nặc mới có thể ở Tiếu gia càng đi càng xa, cuối cùng bị Tiếu Trình Triết đẩy xuống vực sâu.

Cha Tiếu bị Khanh Vân nói sửng sốt, lại vì thái độ của Khanh Vân mà tức giận bạo lều, ông chỉ vào cửa lớn, hướng Khanh Vân quát: “Cút! Tao không có con trai như mày, mày không xứng làm người Tiếu gia!”

Khanh Vân cười nhạo một tiếng, hốc mắt đỏ lên: “Đồng dạng cũng nói cho ông, ông cũng không xứng làm ba tôi.”

Y đứng dậy đi ra ngoài cửa, không có chút nào lưu luyến.

Mẹ Tiếu lập tức đuổi theo, nhìn Khanh Vân, nước mắt chậm rãi chảy xuống: “Thành Nặc, con không cần mẹ sao?”

“Mẹ.” Khanh Vân cúi xuống ôm mẹ Tiếu, “Mẹ, cái nhà này đối với con mà nói chỉ là giam cầm. Con trưởng thành, ở bên ngoài con sẽ sống càng tốt.”

“Mẹ, mẹ hảo hảo chiếu cố mình. Chờ con tới đón mẹ.”

Khanh Vân buông mẹ Tiếu ra, cũng không quay đầu lại đi ra cửa lớn Tiếu gia.

Thấy thế, cha Tiếu tức giận, quăng từng đồ vật vào bóng dáng Khanh Vân: “Nghiệt tử! Nghiệt tử!”

Tiếu Trình Triết cúi đầu đứng ở một bên, che lại thỏa thuê đắc ý tươi cười trong mắt. Hôm nay chuyện này tóm lại nháo lớn, nhìn cha Tiếu cái dạng này, Tiếu Thành Nặc không có khả năng kế thừa Tiếu thị.

Bất quá, thái độ hôm nay của Trâu Mẫn Thần làm gã hồ nghi không thôi.

Nhưng gã nghĩ lại lại thoải mái, thân là gia chủ Trâu gia, Trâu Mẫn Thần sao có thể thật lòng với một người đàn ông, sợ là tạm thời hứng thú thôi.