Bạn Trai Cuồng Bạo

Chương 3: Khó lường trước



Sang hôm sau trở lại trường đi học, Du Uyên Nhi mọi khi vẫn hay đón xe buýt đến trường, nhưng do chân đang bị thương phải đi nhờ xe bố.

Ngay ở cổng trường, cô bạn thân của Du Uyên Nhi là Ái Ái đang đứng đợi, ngay khi thấy Du Uyên Nhi xuống xe, cô vội chạy đến đỡ, cả hai vẫy tay chào bố Du Uyên Nhi rồi cùng đi vào trường.

Tối qua nghe sự việc Du Uyên Nhi kể qua điện thoại lúc đang xuống lầu, Ái Ái sốc đến trượt chân xuống cầu thang bằng mông. Làm bạn với nhau từ những ngày đầu năm cấp hai đến hiện tại, Ái Ái hiểu rõ con người của Du Uyên Nhi, cô thật không dám tin cô bạn thỏ trắng của mình rơi vào tay con chồn đen bạo lực kia.

Vừa qua cổng trường, Ái Ái nhìn ngó xung quanh, đảm bảo không có nguy hiểm mới thì thầm nói nhỏ: "Lúc nãy mình thấy Khang Bạo Lực đi học lại, đã cướp đồ của cậu còn treo vào cặp cậu ta nữa"

"Hả?" Du Uyên Nhi ngạc nhiên khó tin: "Cậu ấy treo con chồn của mình vào cặp cậu ấy?"

"Ừ, xem ra cậu ta để ý con chồn của cậu lâu lắm rồi, bởi vậy mình mới nói cái gì có giá thì cất cho kỹ vào"

Du Uyên Nhi cười khờ, dù sao Khang Bất Dịch thích như vậy, nhường anh một chút cũng chẳng mất mát nhiều, cùng lắm thì xin anh trai tìm mua cho cô cái khác. Trong suy nghĩ của Du Uyên Nhi rất đơn giản, bởi cô không khéo ăn khéo nói, cách cư xử cũng không, nếu có thể làm cho ai đó vui vẻ thì hy sinh một chút cũng không đáng kể.

Ái Ái đỡ Du Uyên Nhi từ cổng qua khỏi sân trường rộng lớn, leo thêm hai tầng lầu mới đến lớp. Vừa vào Du Uyên Nhi đã đưa mắt về bàn ở cuối lớp, chỉ có mỗi Lý Vũ Hàn ngồi ở góc như mọi khi, Khang Bất Dịch ngồi chổ bên cạnh không thấy đâu.

Du Uyên Nhi hoang mang nhìn khắp lớp một lượt, vội lay tay Ái Ái: "Chẳng phải cậu nói Bất Dịch đi học lại sao?"

Nghe thấy Ái Ái cũng đưa mắt tìm, cô nhún vai bất lực với Du Uyên Nhi: "Chắc là trốn nữa rồi"

Đặt cặp vào chổ, Du Uyên Nhi cà nhắc đến bàn cuối, bất an hỏi: "Vũ Hàn, Bất Dịch đâu?"

Khóe môi Lý Vũ Hàn chợt cong lên cao, biểu cảm trông vô cùng gian tà, vu vơ trêu chọc: "Uyên Nhi, cậu nhớ Bất Dịch đến vậy à?"

"Không phải..."

Du Uyên Nhi vừa lên tiếng định giải thích thì Khang Bất Dịch từ sau lưng cô ngồi vào chổ, anh dùng vẻ mặt cau có nhìn cô, cô cười một cách máy móc, ngượng ngùng lùi lại phía sau: "Chào buổi sáng..."

Trở về chổ Du Uyên Nhi mới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm, Ái Ái bên cạnh nhìn thấy liền nghi hoặc lên tiếng hỏi: "Bé nhỏ, cậu đã sợ còn đến gần làm gì?"

"Nhưng bọn mình đã giao kèo, với lại sắp thi học kỳ rồi, mình sợ cậu ấy sẽ ở lại lớp" Du Uyên Nhi thật thà phân trần.

"Thật là" Ái Ái tức thay đánh vào vai Du Uyên Nhi trách mắng: "Cậu cứ hiền như vậy nên mới bị ức hiếp, phải cứng rắn lên!"

Du Uyên Nhi chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào Ái Ái, mở lời đề nghị: "Vậy cậu giúp mình đòi công bằng đi"

Dáng vẻ đang hùng hổ của Ái Ái liền xìu lại, cô nghiêm trọng lắc đầu, thật lòng trình bày: "Mình còn yêu đời, mặc dù không thể giúp cậu đòi Khang Bạo Lực trả công bằng, nhưng mình có thể an ủi cậu"

Du Uyên Nhi bật cười, lén xoay đầu nhìn Khang Bất Dịch, anh đang cùng Lý Vũ Hàn chơi game, trên bàn trước mặt anh là cặp học, bên hông cặp là con chồn màu đen của cô đã đưa anh tối qua.

Mãi nghĩ ngợi về lý do khiến Khang Bất Dịch thay đổi, lúc nhìn lại bất chợt chạm mắt nhau, Du Uyên Nhi hoảng hồn vội quay lên, tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, nhỡ xui xẻo khiến anh chướng mắt thì cô xem như xong phim.

Giờ ra chơi Lý Vũ Hàn xuống căn tin trường mua nước, lúc về lớp còn cố tình vào bằng cửa trước, đi thẳng đến đưa cho Ái Ái một chai nước, tặng kèm theo cái nháy mắt nguy hiểm.

Cảnh tượng quen thuộc này đã diễn ra suốt hai năm nay, Ái Ái giây trước tươi cười nhận lấy, giây sau liền nắm cổ áo Lý Vũ Hàn kéo mạnh xuống, dùng tay kẹp cổ anh giữ chặt, thấp giọng cầu xin: "Vũ Hàn, nể tình chúng ta làm bạn hai năm nay, cậu nói với Khang Bất Dịch tha cho Uyên Nhi nhà chúng tôi đi"

Lý Vũ Hàn trầm lặng nhìn Ái Ái, tiếp đó nhìn qua biểu cảm phức tạp của Du Uyên Nhi, anh bỗng lấy một chai nước vị bạc hà đặt trước mặt Du Uyên Nhi, chậm rãi thông báo: "Xin lỗi, mình không có khả năng, chúc cậu trăm năm hạnh phúc!"

Nói xong Lý Vũ Hàn trở về chổ, Du Uyên Nhi và Ái Ái ngơ ngác nhìn nhau, không tài nào hiểu được ý tứ trong câu nói đầy hàm ý kia của Lý Vũ Hàn.

Quay trở lại hiện thực, Du Uyên Nhi cầm chai nước vị bạc hà lên tay nghiêm túc ngẫm nghĩ, trong tiềm thức của cô luôn nhắc nhở cô đã quên điều gì đó rất quan trọng.

Giờ nghỉ trưa, do Du Uyên Nhi không thể xuống nhà ăn nên Ái Ái mua đồ ăn lên lớp cho cô. Học sinh đều tập trung ở nhà ăn, chỉ còn mỗi Du Uyên Nhi trong lớp.

Trong lúc mơ màng lục soát bộ nhớ về mùi hương bạc hà, cơ thể Du Uyên Nhi bỗng bị xoay mạnh, cô giật mình lắc lư, lúc bình tỉnh lại phát hiện Khang Bất Dịch đang ngồi ngay trước mặt, anh kéo ghế của bàn bên cạnh đến ngồi sát chổ cô, hai chân anh giang hai bên kẹp đôi chân cô ở giữa.

Dáng vẻ của Khang Bất Dịch lúc nào cũng một màu ảm đạm bất cần, trong mắt anh dường như trong thế giới đều là kẻ thù. Anh đưa mắt nhìn chai nước vẫn còn nguyên vẹn, vẻ mặt lập tức hiện lên sự lạnh lẽo bắt bẻ Du Uyên Nhi.

"Cậu chê nước của tôi?"

"Nước... của cậu?" Du Uyên Nhi bất ngờ nhìn chai nước trên bàn, nhìn lại Khang Bất Dịch với gương mặt cẩn trọng, thành thật đáp: "Mình còn tưởng của Vũ Hàn"

"Cậu ta cho nên cậu tiếc?"

Giọng Khang Bất Dịch trầm đi, Du Uyên Nhi vội vã lắc đầu phủ nhận: "Không phải, là vì mình không thích vị bạc hà"

Đôi mày Khang Bất Dịch chợt cau lại, sắc mặt trở nên khó coi: "Chẳng phải trước đây cậu rất thích sao?"

Du Uyên Nhi kinh ngạc quên cả chuyện điều khiển nét mặt mà hoài nghi nhìn Khang Bất Dịch, quả thật trước đây cô rất thích, nhưng sau đó không rõ vì sao lại không thích nữa, chỉ là luôn cảm thấy mùi hương bạc hà gắn với một mảnh ký ức đặc biệt.

"Bất Dịch... chúng ta từng quen biết sao?"

Khang Bất Dịch không đáp, lấy chai nước mở nắp đưa đến ép Du Uyên Nhi uống cho bằng được.

Đã đến nước này Du Uyên Nhi đành phải cầm lấy uống một ngụm, trong thâm tâm cô những cảm xúc khác thường trỗi dậy dồn dập, nhưng đầu óc cô vẫn giống như một kẻ say không thể xác định được chính xác điều mình muốn.

Lúc Ái Ái vô tình gặp Lý Vũ Hàn cũng đang lên lớp nên đi chung, khi đến cửa lớp bắt gặp Du Uyên Nhi bị Khang Bất Dịch khống chế, cô lo lắng vội níu tay Lý Vũ Hàn, hạ thấp giọng cầu xin: "Tiêu rồi, cậu mau giúp Uyên Nhi đi"

"Không sao" Lý Vũ Hàn buồn cười trấn an, thong thả đi đến chổ Khang Bất Dịch, anh kéo ghế ngồi phía trước bàn Du Uyên Nhi, đặt hai phần cơm trưa được giao từ bên ngoài xuống bàn cùng nhau ăn.

Ái Ái từng bước thận trọng về chổ, lén khều tay Du Uyên Nhi, mắt không dám nhìn thẳng vào siêu ác ma Khang Bất Dịch. Du Uyên Nhi chỉ có thể xoay nửa người lại, Ái Ái phát hiện chân cô bạn đáng thương của mình bị Khang Bất Dịch kẹp lấy, cô chỉ có thể lấy đồ ăn đưa cho Du Uyên Nhi, không dám mở miệng nói chuyện trước mặt Khang Bất Dịch.

Cầm lấy chiếc bánh bao nhân thịt được gói trong bao giấy, Du Uyên Nhi phát hiện Khang Bất Dịch vẫn đang nhìn cô chằm chằm, cô theo phép lịch sự đưa đến mời anh: "Cậu có muốn ăn một miếng không?"

Trước lời mời khách sáo, Khang Bất Dịch vẫn thiệt tình cắn một miếng bánh bao trong tay Du Uyên Nhi. Trông tâm tình anh khá tốt, Du Uyên Nhi mỉm cười ngại ngùng nét mặt cứng đờ mặt trước hành động của Khang Bất Dịch vừa rồi, anh nhiệt tình thế này thật khiến người ta không kịp trở tay.

Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng có chút bất bình thường, Lý Vũ Hàn cong môi cười nham hiểm, Ái Ái sau lưng Du Uyên Nhi đã sốc đến trợn mắt bất động.