Bạn Cùng Bàn! Tớ Crush Cậu Rồi Đấy!

Chương 47: " Trẫm Sẽ Không Để Nhà Ngươi Thiệt Thòi "



Tại công ty H&W,

" Thiên Ái, photo giúp tôi bộ tài liệu này "

" Thiên Ái, pha giùm tôi một ly cafe "

" Thiên Ái, mang bản thiết kế này cho giám đốc đi "

Hằng ngày những công việc mà tôi phải đối mặt đều là những công việc vặt vãnh, nhưng cũng bận đến mức tối mặt tối mũi, ngày nào tôi cũng là người đến công ty sớm nhất và cũng là người ra về cuối cùng. Hàn Vũ thấy tôi suốt ngày bận tối mặt thì anh cũng xót, nhiều lần anh có ý định giảm bớt những công việc cho tôi nhưng tôi kiên quyết không muốn, tôi muốn đích thân hoàn thành công việc một cách tốt nhất, người khác làm được thì tôi đây nhất định cũng sẽ làm được. Trong từ điển của Trương Thiên Ái tôi không bao giờ có từ bỏ cuộc.

" Thiên Ái, em mang bộ tài liệu này đến phòng chủ tịch giúp chị " một chị đồng nghiệp thân thiện đi lại chỗ tôi, chị dịu dàng nói.

" À, dạ được " tôi đứng lên cầm lấy bộ hồ sơ.

" Cảm ơn em nha " chị ấy rất hiền, đằm thắm, trông có vẻ là người tốt.

Cốc... cốc... cốc tôi đứng trước phòng làm việc của Hàn Vũ và khẽ gõ vào cánh cửa.

" Vào đi " Hàn Vũ nói vọng ra.

Tôi khẽ đẩy nhẹ cánh cửa bước vào, cố gắng không làm ra tiếng động lớn.

" Chủ tịch... " tôi khẽ khàng.

Hàn Vũ đang ngồi trên ghế và nghe điện thoại, khi thấy tôi vào anh liền tắt điện thoại, chống tay lên cằm đưa mắt nhìn tôi.

Tôi đặt bộ hồ sơ trên bàn và nói: " Phiền anh ký vào ạ "

Hàn Vũ không đổi tư thế, cặp mắt anh cứ dán chặt vào người tôi.

" Em... " tôi lúng túng.

Anh bước ra khỏi chiếc ghế làm việc, ngày càng tiến lại về phía tôi.

" Anh... anh định làm gì? " Anh càng tiến đến thì tôi càng lùi về phía sau. Không lâu sau anh đã dễ dàng choàng tay qua ôm eo tôi và đưa đôi môi thơm ngọt của anh lên đôi môi tôi, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn.

" Anh... " tôi lúng túng đẩy anh ra, đưa mắt nhìn thăm dò xung quanh xem có ai phát hiện ra chúng tôi không.

" Yên tâm, đây là phòng cách âm " anh ghé sát tai tôi nói.

Giọng nói đầy mị lực đó lại một lần nữa thì thầm vào tai tôi: " Phòng này cách âm tốt lắm... nên em có muốn thử không? "

Mặt tôi đỏ như gấc, đưa tay lên che mặt, đôi tai nóng ran.

" Anh đúng là đồ dê cụ " tôi ngượng chín mặt. ( Con dê said: beeee * ắc xì *)

Anh cười hiểm: " Vậy em có muốn... " ánh mắt anh nhìn tôi đầy sự gợi tình.

Tôi đi lại bàn và lấy bộ hồ sơ đưa ra trước mặt anh " Ngài chủ tịch, phiền anh ký vào đây giúp ạ? " tôi thiếu kiên nhẫn.

Anh đưa tay lấy bộ hồ sơ, rột... rẹt chưa đầy một giây mà anh đã ký xong xuôi.

Tôi vội vàng lấy bộ hồ sơ lại và đi đến cửa ra vào chuẩn bị mở cửa đi ra, anh đi đến dồn tôi vào cánh cửa.

" Em... làm việc có mệt không? " anh ân cần quan tâm.

Nghe được câu nói của anh bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến, tôi cười nói: " Không mệt "

" Có bị mấy người ở phòng thiết kế bắt nạt không? " anh liên tục hỏi.

" Không có mà " tôi cười đáp.

" Nếu có chuyện gì thì bảo anh " anh nhẹ nhàng nói.

" Em nói với anh rồi, hiện tại em không muốn mọi người biết mối quan hệ của chúng ta " tôi nói.

" Khi nào em mới định cho anh một danh phận đây? " anh hờn dỗi. Tôi dùng ngón tay nâng cằm của anh lên, đùa cợt: " Yên tâm, trẫm sẽ không để nhà ngươi thiệt thòi đâu " tôi nhìn anh nói. Anh nở nụ cười ấm áp với tôi.