Bạn Cùng Bàn! Tớ Crush Cậu Rồi Đấy!

Chương 40: Kết Quả Phỏng Vấn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khu kí túc xá nữ trường XX,

" AAAAA!!! " tiếng hét vang dội của Tiểu Noãn gây náo động cả khu sau khi nó vừa ra ngoài và nghe một cuộc điện thoại.

" Gì thế? " tôi ngơ ra hỏi.

Nó chạy đến ôm chầm lấy tôi, nhảy cẫng lên

" Thiên Ái, tớ nhận được thông báo rồi, tớ được nhận rồi!!! " nó vừa nói vừa chạy khắp phòng hò hét phấn khích.

" Chúc mừng cậu nha " thấy nó vui tôi cũng vui lây.

Tiểu Noãn đã nhận được thông báo rồi, nghĩa là nó đã được nhận vào làm thực tập ở công ty H&W. Còn tôi, thời gian trôi qua đã hơn 1 tuần kể từ ngày đi phỏng vấn cho đến nay tôi vẫn chưa nhận được một thông báo nào cả, chắc là tôi không được nhận rồi, công ty đấy có rất nhiều người muốn đến phỏng vấn, nhiều người tài giỏi như vậy chắc là không đến lượt tôi đâu. Nói thật, lần này tôi không cảm thấy tự tin vào bản thân mình cho lắm.

Chợt chuông điện thoại tôi reo lên "Ting... ting... ting " tim tôi đập thình thịch, tay không dám cầm chiếc điện thoại lên xem, không biết có phải là bên công ty gọi điện đến thông báo không nữa, cảm giác vô cùng hồi hộp. Tôi đang định đưa tay ra và với lấy cái điện thoại thì bỗng Tiểu Noãn nhanh tay đến chộp lấy cái điện thoại của tôi lên xem.

" Sao? " tôi hồi hộp hỏi.

Nó thở dài thất vọng: " Không phải "

" Vậy à? " tôi có chút tiếc nuối.

" Hàn Vũ của cậu gọi đây này " nó đưa cái điện thoại lại cho tôi.

Tôi nhanh chóng lấy điện thoại lại: " Cái gì mà Hàn Vũ của tớ chứ " tôi ngại ngùng.

Nó cười gian: " Cậu nghe điện thoại đi "

Bật điện thoại lên: " A lô "

" Anh chờ em ở dưới kí túc xá, mau xuống nhanh " giọng Hàn Vũ thiếu kiên nhẫn.

Lại chuyện gì nữa đây, mới không gặp mấy ngày mà đã nhớ rồi ư, trẻ con bây giờ đúng là thiếu kiên nhẫn mà. ( tác giả: chắc chị già quá ha, haizzzz)

Tôi vội mở tủ đồ ra chọn một bộ đồ thật xinh, chải tóc lại cho gọn gàng và trang điểm nhẹ nhàng một chút rồi mới chạy đi gặp Hàn Vũ. Chạy đến hành lang, tôi đứng lại một chút để điều chỉnh tâm trạng, xong rồi tôi mới chạy ra gặp mặt Hàn Vũ.

" Gặp tớ có chuyện gì không? " tôi vờ lạnh lùng hỏi.

Hàn Vũ nở nụ cười ấm áp nhìn tôi nói: "Anh tới để báo tin vui cho em"

" Tin gì thế? " tôi tò mò.

" Muốn biết không? " Hàn Vũ nhướng mắt.

" Muốn muốn " bản tính tò mò trong tôi lại trỗi dậy.

" Lại đây " cậu ta ngoắc tay kêu tôi sít lại gần, tôi ngoan ngoãn đi lại " Chuyện gì thế? "

Hàn Vũ đưa mặt lại áp vào mặt tôi mặt cậu ấy ấm ấm, mịn mịn rất dễ chịu.

" Có chuyện gì thì nói nhanh lên đi " tôi mất kiên nhẫn.

" Chuyện là... " Hàn Vũ tỏ vẻ thần bí.

" Hửm? Rồi sao? " tôi hỏi.

" Chuyện là... em hôn tôi một cái tôi sẽ nói cho em nghe " cậu ta cười nhếch môi nham hiểm, mắt cậu ta sáng rỡ.

" Cậu.... cậu... " tôi lúng túng.

Hàn Vũ vẫn giữ nụ cười đó, dán mắt vào người tôi.

" Tôi nhớ ngày trước cậu rất lạnh lùng mà, sao... sao bây giờ cậu lại vô sỉ thế? " tôi ngượng đỏ mặt, không dám nhìn vào mắt cậu ấy.

Hàn Vũ tiến lại gần tôi hơn, đưa bờ môi mỏng, ấm áp ghé sát vào tai tôi: " lạnh lùng thì làm sao có được vợ " giọng nói trầm trầm pha chút đùa cợt làm đôi tai tôi đỏ ửng cả lên.

Hàn Vũ trở lại dáng vẻ nghiêm túc: " Thật ra anh tới đây là muốn báo cho em một chuyện "

" Chuyện gì? " tôi nghi hoặc nhìn cậu ta.

" Từ ngày mai em có thể đến công ty tôi thực tập " Hàn Vũ nhìn tôi nói, bộ dạng nghiêm túc không giống như đang nói đùa chút nào.

" S... sao??? " tôi không tin vào tai mình.

" Tôi-nói-là-ngày-mai-em-có-thể-đi-làm-rồi " Hàn Vũ nhấn mạnh từng chữ rõ ràng, rành mạch.

" Thật hả?? " tôi vui sướng.

Hàn Vũ trìu mến nhìn tôi nở nụ cười ôn nhu, cưng chiều: " Thật "

Trời ơi!!! Tôi không dám tin vào tai mình nữa, tôi thực sự đã được nhận vào công ty H&W là một trong những công ty lớn nhất cả nước, nghĩ thôi cũng không dám nghĩ đến có một ngày tôi được thực tập ở công ty ấy, cảm giác giống như đang nằm mơ vậy, nếu như là mơ thì tôi không muốn thức giấc nữa. Tôi từ cảm giác nghi hoặc chuyển sang ngạc nhiên, bất ngờ rồi sau đó phấn khích tột độ xà vào và ôm chầm lấy Hàn Vũ, nhảy cẫng lên vì vui sướng, biểu cảm không khác gì Tiểu Noãn lúc nãy.

" Chúc mừng em " Hàn Vũ ôn nhu

" Em làm được rồi!!! " tôi ôm chầm lấy Hàn Vũ, hạnh phúc đến nỗi muốn khóc.

Hàn Vũ vuốt ve tôi: " Đúng em làm được rồi, giỏi lắm "

Chợt nhận ra điều gì đó bất thường, tôi vội buông Hàn Vũ ra.

" Xin lỗi, em hơi phấn khích nên... " tôi cúi đầu, khẽ vén mái tóc mai, đỏ mặt vì ngại ngùng. Hàn Vũ kéo tay tôi lại và ôm tôi vào lòng, ở bên trong lòng ngực của Hàn Vũ thật ấm áp, có cảm giác thật bình yên, tôi nhắm mắt lại, nước mắt khẽ rơi xuống chiếc áo sơ mi trắng của Hàn Vũ, đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc và vui mừng.