Bá Tổng Cầu Tôi Lừa Gạt Tình Cảm Của Hắn

Chương 9: Tra nam



Edit: Dưa Hấu

Beta: Mễ Mễ

_____________________________

Trì Oánh không thể không thừa nhận Lạc Minh Dịch cũng không phải dễ đối phó như vậy.

Cho nên tình huống trước mắt là: Cô chẳng những phải đi cùng với Lạc Minh Dịch tới cái thành phố S đáng chết kia để mở họp, mà còn phải một đường đứng mà đi. Tốc độ tàu tốc hành chậm vô cùng, lộ trình máy bay chỉ cần hai tiếng, nhưng phải hơn một đêm mới có thể đến nơi.

Quả thực không thể thảm hại hơn được nữa.

Dưới tình cảnh bi thảm này, cô chỉ biết thở dài, đặt cho mình một tấm vé đứng.

Búp bê Tiểu Lạc vào lúc này nhắc nhở cô: "Này dọc theo đường đi cô ngàn vạn lần không thể lơi lỏng, ngàn vạn lần không thể để cho anh ta có cảm giác trả thù thành công."

Trì Oánh trịnh trọng gật đầu, cô biết, để cho Lạc Minh Dịch trả thù thành công, ý nghĩa của cô đối với anh ta sẽ không sinh ra hứng thú nữa, như vậy anh ta sẽ không tiếp tục cho cô lưu lại bên cạnh nữa —— cô còn chưa đạt đến trình độ tự luyến đến nỗi lấy giá trị nhan sắc cùng với mị lực cá nhân của mình có thể chinh phục Lạc Minh Dịch.

Cho nên, dọc theo chuyến đi này cũng sẽ nỗ lực tức chết hắn.

Ra khỏi văn phòng của Lạc Minh Dịch, búp bê Tiểu Lạc bỗng nhiên nói: "Tôi nhớ tới một sự kiện...... Susan lần này xin nghỉ hình như là bởi vì em học của cô ấy bị một tên cặn bã lừa gạt, cô ấy muốn đi tới an ủi khuyên can một chút. Lúc ấy bởi vì muốn chủ trì cuộc họp, tôi không duyệt cho cô ấy nghỉ, để cho cô ấy cùng tôi đi công tác, kết quả...... kết quảlà em họ của cô ấy liền từ lầu 16 nhảy xuống. Lúc ấy tôi tự trách một thời gian rất lâu, nếu là tôi phê chuẩn cho cô ấy nghỉ, có thể cô em họ đó sẽ không phải chết."

Anh ta dừng một chút, tiếp tục nói: "Hơn nữa tên khốn kiếp đó đặc biệt ghê tởm, sau khi em họ của Susan chết, tên khốn kia chẳng những không biết hối cãi, ngược lại còn cho rằng đó là chuyện vinh quang, nơi nơi cùng người ta khoe khoang nói là có nữ nhân vì mình mà nhảy lầu."

Trì Oánh nắm tay lại, chỉ mới nghe liền cảm thấy rất tức giận, cô hỏi: "Sau đó anh làm như thế nào?"

Mấy ngày nay cô đại khái cũng hiểu biết cá tính của Lạc Minh Dịch, tuy rằng mặt ngoài giả bộ như thật sự cao lãnh, nhưng trong xương cốt của anh ta không phải là một người máu lạnh. Nếu đã không thèm để ý tới, anh ta cũng sẽ không đem chuyện này nói cho cô biết.

"Cũng không có gì," búp bê Tiểu Lạc nhàn nhạt mà nói, "Chính là tìm người đem 'sự tích' của hắn tuyên truyền một chút, để cho hắn bị công ty khai trừ, bị bạo lực internet tấn công, cùng với tìm không thấy công việc mà thôi......"

Trì Oánh "Nga" một tiếng, "Vậy thật là không có gì."

Búp bê Tiểu Lạc liền có chút buồn bực, hắn nói "Không có gì" cũng không phải thật sự không có gì, vốn tưởng rằng làm như vậy sẽ làm cho Trì Oánh nảy sinh cảm giác bội phục mình...... Không nghĩ tới cô cư nhiên thật sự cảm thấy không có gì.

Trì Oánh vốn tưởng rằng Lạc Minh Dịch nói Susan xin nghỉ là do anh ta thuận miệng lấy cớ, không nghĩ tới lại là thật sự.

Trở lại văn phòng, Trì Oánh chú ý tới Susan rõ ràng có chút thất thần, khi nhìn thấy Trì Oánh tiến vào thì Susan đứng dậy, miễn cưỡng cười cười, "Cái kia...... Trì tiểu thư, rất xin lỗi, tôi muốn xin nghỉ hai ngày, phiền cô phải đi công tác cùng với Lạc tổng...... Tôi cũng là vừa mới nhận được điện thoại, trong nhà xảy ra chút chuyện."

Trì Oánh cũng không biết nên an ủi cô ấy như thế nào mới tốt, chỉ là thăm dò hỏi thử: "Có chuyện gì mà tôi có thể hỗ trợ không? Nếu cô nguyện ý nói ra, nói không chừng tôi có thể giúp cô ra chủ ý."

Susan chần chờ trong chốc lát, vẫn là mở miệng, "Là...... em họ của tôi, cô ấy thất tình, đối phương là một tên cặn bã, tôi đã sớm khuyên cô ấy đừng có lui tới cùng với hắn nhưng cô ấy không nghe...... Hiện tại trạng thái tinh thần của cô ấy không tốt lắm, tôi sợ cô ấy sẽ nghĩ quẩn trong lòng, rất không yên tâm về cô ấy nên muốn ở cùng cô ấy hai ngày. Kỳ thật tôi cũng không biết nên khuyên cô ấy như thế nào, Trì tiểu thư cô đối với phương diện này có hiểu biết gì không?"

Trì Oánh lắc đầu, "Tôi chưa có bị tên cặn bã nào lừa gạt, bạn bè của tôi thì...... hình như cũng không có."

Cô bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm qua nhìn thấy trong thảo luận của fan club, trong lòng chợt động, "Cái kia...... Tôi có một ít bạn bè trên mạng rất có chủ ý, nếu không cô hỏi các cô ấy một chút?"

Susan không hiểu ra sao, "Bạn bè trên mạng?"

Trì Oánh lấy di động ra, ở trong diễn đàn "các lão bà của MK" gửi đi một tin nhắn, "Bạn của tôi có một cô em bị một tên khốn lừa gạt, cả nhà có thể hỗ trợ suy nghĩ biện pháp không?"

Tin nhắn mới vừa phát đi một chút, liền có vài người đáp lại.

"Đương nhiên!"

"Mau nói!"

"Chờ một chút tôi đi lấy bao hạt dưa!"

Trì Oánh liền đem Susan kéo vào trong diễn đàn, để cho cô ấy tự mình cùng với các bạn bè trong nhóm trò chuyện.

Cô một lát sau về đến nhà thu thập hành lý cùng đi công tác với Lạc Minh Dịch, muốn hỗ trợ cũng không có thời gian. Chi bằng để cho các bạn bè đó giúp đỡ ra chủ ý, cô vẫn luôn cảm thấy những người bạn này rất lợi hại, hy vọng có thể giúp đỡ nhanh chóng.

......

Khi về đến nhà lấy hành lý, Trì Oánh bỗng nhiên nảy ra một ý: "Anh nói cho tôi biết, anh ghét nhất...... Hoặc là sợ hãi thứ gì? Hoặc là động vật cũng được."

Búp bê Tiểu Lạc không cần nghĩ ngợi, "Con nhện!"

Trì Oánh khó hiểu, "Con nhện làm gì anh vậy? Con nhện là bạn tốt của nhân loại đó."

Búp bê Tiểu Lạc: "Khi còn nhỏ lúc đi gặp nha sĩ miệng bị căng ra, một con con nhện rớt vào trong miệng, lại còn có cái mạng nhện siêu to...... nên sau đó đối với nhện có bóng ma tâm lý."

Trì Oánh hồi tưởng lại hình ảnh đó...... xong xuôi cô thừa nhận Lạc Minh Dịch năm đó thật sự là quá thảm.

Bất quá nói đến con nhện......

"Việc này không phải quá đúng lúc sao?" Trì Oánh mở ra tủ quần áo, từ bên trong lấy ra một bộ váy liền áo, "Tôi vẫn luôn cảm thấy cái này lấy con nhện làm linh cảm thiết kế áo đầm thì rất khó xem, vừa đúng lúc có tác dụng."

Bộ áo đầm đó là cô đưa cho một người mẫu khi chụp ảnh, người mẫu ngại khó coi nên không mặc mà vứt bỏ, cô cảm thấy ném đi thì đáng tiếc nên cùng người mẫu kia bàn bạc lấy về. Về nhà thử thử thì...... quả nhiên khó coi, tuy rằng nhà thiết kế hết sức sáng ý, cũng đích xác là rất có cảm giác thiết kế, nhưng khó coi chính là khó coi. Sau khi cô lấy về thì một lần cũng chưa có mặc qua, vẫn luôn ném ở trong tủ quần áo.

Trì Oánh đem đầu của búp bê Tiểu Lạc nhét vào trong túi, thay cái áo đầm con nhện này vào, sau đó rút búp bê Tiểu Lạc ra như nhổ củ cải, "Thế nào? Tôi đẹp không?"

Búp bê Tiểu Lạc lập tức đem đầu nhét trở lại trong túi, "Tránh ra, cô cách tôi xa một chút!"

Sau đó anh ta đem toàn bộ thân thể chui lại vào trong túi xách, không chịu ra ngoài nữa.

......

Khi Trì Oánh đi vào ga tàu hỏa trời vừa tối, lúc này cách thời gian xe lửa xuất phát còn hơn bốn mươi phút. Căn cứ vào kinh nghiệm của cô, ngồi xe lửa nhất định phải đến càng sớm càng tốt, bởi vì rất nhiều nơi yêu cầu xếp hàng.

Quả nhiên, ga tàu hỏa rất đông người, chỉ là lấy vé thôi mà dùng hơn mười phút.

Chờ cô lấy vé xong Lạc Minh Dịch mới đến, cô quay đầu lại liền nhìn thấy anh ta đã tìm vị trí ngồi xuống, đang cúi đầu chơi di động.

Cô đi đến bên người Lạc Minh Dịch, tiếp đón hắn nên tiến lại đứng gần.

Lạc Minh Dịch nhìn thấy chủ đề quần áo con nhện trên người cô nên nhíu nhíu mày, ghét bỏ mà cùng cô bảo trì khoảng cách1 mét. Bất quá dù sao chỉ là một bộ quần áo, cũng không có khiến cho anh ta phản ứng quá lớn.

Lúc đi vào trạm vẫn phải xếp hàng như cũ, Trì Oánh liền muốn đem Lạc Minh Dịch ném qua một bên, cô mỉm cười nói: "Tôi cùng với anh không phải cùng một toa tàu, cho nên...... chờ xuống tàu lại liên hệ đi?"

Lạc Minh Dịch vô tình mà vạch trần cô, "Cô không phải không có chỗ ngồi sao? Đến toa của tôi! Nói không chừng còn có thể tìm được một chỗ cho cô."

Trì Oánh không nghĩ tới hắn cư nhiên chú ý tới chi tiết nhỏ vé của cô là vé đứng, trên mặt cô cười như không cười, "Ý của anh là muốn cho chỗ ngồi của anh cho tôi?"

Lạc Minh Dịch: "Ha hả......"

Hiển nhiên, đây là không thể nào.

Trì Oánh chỉ có thể đi theo phía sau Lạc Minh Dịch, nhìn anh ta tìm được chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống, sau đó lấy di động ra xem.

Cô chú ý tới, màn hình di động của Lạc Minh Dịch quả nhiên chính là bức ảnh cô chụp, cô chụp bức ảnh kia không phải cam chịu làm màn hình di động, chỉ là trúng giải nhất màn hình di động, hiển nhiên là do anh ta động tay động chân bố trí.

Trong lòng nghĩ tuy rằng người này tính cách có vấn đề lớn, nhưng thẩm mỹ vẫn là bình thường. Cô vẫn luôn rất tự tin mà cho rằng, bức ảnh này của cô là tấm màn hình nền di động đẹp nhất.

Trong tàu rất chen chúc, một ít người không có mua được vé ngồi nên đều tự tìm một góc nào đó mà đứng, không ít người trực tiếp đứng ở lối đi nhỏ.

Trong đầu Trì Oánh chỉ toàn là các loại ý tưởng yêu ma quỷ quái, nếu để cho Lạc Minh Dịch có thể an an tĩnh tĩnh mà ngồi như vậy đến trạm cuối, cô liền sống quá uổng phí.

Cô nghĩ tới một đoạn ngắn tranh đấu nội bộ thường thấy, tròng mắt xoay chuyển, cúi đầu hỏi: "Lần đầu tiên ngồi ghế cứng đúng không?"

Lạc Minh Dịch hơi hơi gật gật đầu, "Đúng vậy."

Trì Oánh bỗng nhiên đề cao thanh âm, "Rất xin lỗi, tôi không phải bởi vì giường nằm mắc mới không mua, thật sự là lúc mua đã không còn pvé nữa, rất xin lỗi! Làm anh phải ngồi ghế cứng thật sự là rất xin lỗi!"

Lạc Minh Dịch giật mình, không rõ cô vì cái gì đột nhiên xin lỗi.

Anh ta không phải một người làm ra vẻ, tuy rằng là ghế ngồi cứng, nhưng nếu người khác có thể ngồi, anh ta tự nhiên cũng không có gì không thể ngồi.

Nhưng rất nhanh, anh ta liền phát hiện tâm cơ của cô gái này.

Người chung quanh bắt đầu đối với anh ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nhỏ giọng nghị luận, nhưng thanh âm lại lớn đến đủ để cho anh ta nghe được.

"Đàn ông bây giờ, lớn lên đẹp một chút, ăn cơm mềm đều đúng lý hợp tình như vậy sao?"

"Con gái người ta còn đứng đây này! Thật không biết xấu hổ! Cặn bã!"

"Cô gái kia lớn lên rất xinh đẹp, nhưng mà phẩm vị chẳng ra gì, mặc quần áo phẩm vị không tốt còn chưa tính, tìm bạn trai cũng......"

......

Còn có mấy cái cô gái lặng lẽ nghị luận.

"Người đàn ông kia diện mạo giống như Lạc Minh Dịch nga!"

"Nói bậy, Lạc tổng sao có thể ngồi xe lửa? Anh ta có máy bay riêng có được không?"

"Đừng đem tên cặn bã này đánh đồng với chồng của tôi!"

Lạc Minh Dịch không rõ, chính mình một đại tổng tài, như thế nào liền thành đàn ông ăn bám rồi?

Suy nghĩ lại một chút đối thoại vừa rồi, anh ta mới ý thức được tiểu tâm cơ trong lời nói của Trì Oánh.

Cô cường điệu lên là vé do chính mình mua, cùng với việc chính mình cũng không ngại mắc mới không mua giường nằm, hiển nhiên chính là ám chỉ, tiền vé là cô ta trả. Nhưng cô nói lại là sự thật, vé xác thật là cô mua, hơn nữa cô cũng đích xác không phải ngại mắc mới không mua giường nằm —— cô hiển nhiên là cố ý muốn chỉnh hắn mới mua ghế cứng, nhưng vấn đề là tiền không phải cô ấy bỏ ra mà điểm này cô không nói a!

Cứ như vậy, sự tình trải qua ở trong mắt người khác liền thành anh ta để cho Trì Oánh tiêu tiền mua vé, Trì Oánh không mua được vé giường nằm, nhưng vẫn là đem vé ngồi duy nhất nhường cho mình, chính mình chỉ có thể đứng trong toàn bộ hành trình, mà anh ta còn bởi vì không phải giường nằm mà oán trách cô......

Thấy thế nào anh ta cũng là tên cặn bã, khốn kiếp a!

Qua một hồi lâu, Trì Oánh ủy khuất hỏi một câu, "Chân tôi có chút mỏi...... Có thể cho tôi ngồi trong chốc lát không?"

Lạc Minh Dịch không cần suy nghĩ liền cự tuyệt, "Không thể."

Lời nói mới ra khỏi miệng, anh ta liền ý thức được chính mình lại bị lừa.

Quả nhiên, người chung quanh nhìn anh ta ánh mắt càng thêm khinh thường.

Anh ta thề, chính mình đời này cũng chưa từng chịu qua quá nhiều ủy khuất như vậy.

Lúc này, ngồi ở bên cạnh Lạc Minh Dịch là một cái bác gái hướng tới Trì Oánh vẫy vẫy tay, "Cô gái, tôi lập tức sẽ phải xuống tàu, tôi hiện tại muốn đi ra cửa tàu ở chỗ đó chờ, cô ngồi chỗ tôi đi này!"

Bà ấy đứng dậy cầm hành lý đi ra ngoài, khi đi ngang qua bên người Trì Oánh, nhỏ giọng nói một câu, "Cô gái, loại nam nhân này...... Vẫn là chia tay đi! Không đáng."

Trì Oánh quay đầu lại nhìn Lạc Minh Dịch liếc mắt một cái, thấy anh ta dứt khoát mang lên tai nghe, làm bộ như không nghe thấy.