Bá Tổng Cầu Tôi Lừa Gạt Tình Cảm Của Hắn

Chương 28



Edit: Dưa Hấu

Beta: Cree

_________________________________

Trì Oánh mới vừa về đến nhà, Tiểu Hà đã tới rồi.

"Mình nói cậu có phải là lên chức cao rồi, không muốn để ý tới người bạn thân này đúng không, làm người cũng không thể như vậy chứ." Tiểu Hà âm dương quái khí mà nói, "Nói là có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia đâu rồi hả?"

Trì Oánh biết cô ấy ngày thường chính là kiểu quái quái này, đương nhiên sẽ không thật sự cho là cô ấy ác ý châm chọc, thuận miệng phản bác, "Cô là ai vậy? Chúng ta quen biết nhau thì sẽ thành bạn thân sao?"

Tiểu Hà cười ha ha, "Quen biết sao? Mình chính là người biết nhiều bí mật riêng tư của cậu nha! Cậu nói xem mình có quen biết cậu hay không?"

Trì Oánh nhướng mày, "Nhiều bí mật riêng tư?"

Tiểu Hà đắc ý nói: "Hình chụp của cậu ở trên giường ngủ a! Lần trước cậu ngủ rồi tôi chụp lén, còn chảy cả nước miếng, xấu hổ chết người......"

Trì Oánh thở dài, "Được rồi, mình thua, cậu vào đi."

Tiểu Hà tới cũng không có chuyện gì, cô ấy và bạn cùng thuê chung nhà, hôm nay bạn cùng thuê nhà đó có bạn trai tới, cô ấy cảm thấy mình ở nhà có chút vướng bận, liền tính toán đến nhà Trì Oánh ở một ngày. Nguyên tắc làm người của cô là phải thức thời, kiên quyết không làm bóng đèn.

Vừa đúng lúc mấy ngày nay là cô rãnh rỗi, đã lâu rồi cô không gặp được Trì Oánh, liền mượn cơ hội này tới đây chơi.

Đối với việc Tiểu Hà đến, Trì Oánh cảm thấy rất vui vẻ.

"Vừa đúng lúc lão nương hôm nay tới tháng không thoải mái, rửa chén nấu cơm quét nhà gì đó liền giao cho ngươi hết." Cô trực tiếp nằm ngay đơ ở trên sô pha.

Thật là eo mỏi lưng đau chân rút gân, động một cái cũng không muốn động, thật vất vả thì lại có bảo mẫu miễn phí đưa tới cửa, cô hiển nhiên là cảm thấy không dùng thì uổng phí.

Tiểu Hà lại trào phúng một câu, "Nha, không hổ là người chuẩn bị làm thiếu nãi nãi! Đã bắt đầu sai sử người khác rồi!"

Sau đó ngoan ngoãn đi vào phòng bếp để nấu cơm.

Sau khi nấu nướng xong Tiểu Hà đem đồ ăn dọn đến trên bàn trà ở phòng khách, khi trước cô tới cũng như vậy, ở phòng khách ăn cơm có thể vừa ăn vừa xem TV, nếu không như vậy thì rất nhàm chán. Trì Oánh bị cô lây bệnh, cũng thường xuyên đem bàn ăn chỉ là trang trí, chạy qua phòng khách mà ăn cơm.

TV có kết nối internet, có thể tự chủ mà lựa chọn video mình muốn xem, Tiểu Hà cầm điều khiển từ xa lật qua vài trang, click mở một cái tin tức.

Trì Oánh cúi đầu tập trung ăn cơm, bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.

"Tiểu Hà cậu có bệnh à! Xem tin tức thì thôi đi còn xem đi xem lại nữa chứ! Có phiền hay không hả!"

Trong TV vẫn luôn phát cùng một cái tin tức, một người tên Diệp Thừa là võ sĩ quyền anh đạt được quán quân ở giải quyền anh chuyên nghiệp cả nước, người thanh niên đạt được đai vàng.

"Cậu gần đây thích xem quyền anh à?" Trì Oánh nhíu mày, "Không đúng...... với tính cách của cậu, xem thi đấu thể thao chỉ xem soái ca, người này......"

Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua TV, người thiếu niên đoạt giải trong TV chính là một người rất trẻ tuổi, nhìn dáng vẻ nhiều nhất cũng chỉ hai mươi tuổi. Làn da cậu ta hơi ngăm đen, đôi mắt to to, bờ môi mỏng, có một loại cảm giác thiếu niên mãnh liệt. Chỉ là bộ dáng quá lạnh lùng, lúc đối mặt với màn ảnh một chút tươi cười cũng không có, chỉ là rất lãnh đạm mà nói câu, "Cảm ơn huấn luyện viên, cảm ơn câu lạc bộ Địch Tinh của tôi......"

Khi nói mấy câu nói đó rõ ràng là không để tâm, giống như đọc thuộc lòng lời kịch.

"Chồng mới của mình, Diệp Thừa!" Tiểu Hà kích động đến độ quên cả ăn cơm, "Chưa đến hai mươi tuổi đã đạt được đai vàng giải vô địch thanh niên, kế tiếp cậu ta sẽ xuất phát đi tham gia giải vô địch quốc tế, tôi tin tưởng có một ngày cậu ấy sẽ trở thành vô địch thế giới!"

Trì Oánh nghĩ thầm người này với Lạc Minh Dịch còn có thể giả bộ như vậy, trên mặt như thế nào nửa phần biểu tình cũng không có.

Không đợi cô hỏi, Tiểu Hà liền giải thích cho cô, "Cậu ta không phải không muốn thê hiện biểu cảm, mà là làm không được. Trước kia khi thi đấu bị đả thương trên mặt, hình như là bị thương tới hệ thần kinh, bộ cơ mặt không còn chịu khống chế nữa, nên sau này không thể hiện được biểu cảm gì. Bất quá...... Như vậy cảm giác siêu tàn bạo không phải sao?"

Trì Oánh chỉ cảm thấy mỗi một nghề đều không dễ dàng gì, thiếu niên này người còn trẻ như vậy mà đã để lại di chứng cả đời. Cậu ta xem như may mắn, cũng là có thực lực, người so với cậu ấy càng bi thảm hơn không biết có bao nhiêu.

Ngẩng đầu lại nhìn thiếu niên kia liếc mắt một cái, không biết vì sao càng nhìn càng thuận mắt.

"Dù sao chồng của cậu mỗi ngày mỗi đổi, qua mấy ngày nữa cậu liền không nhớ rõ cậu ấy là ai." Trì Oánh tiếp tục cúi đầu ăn cơm, tay nghề của Tiểu Hà so với cô giỏi hơn nhiều, làm ra đồ ăn tương đối ngon miệng.

Tiểu Hà lại rất nghiêm túc mà nói: "Không, đây là người cuối cùng! Mình sẽ không thay đổi nữa, mình sẽ vĩnh viễn yêu cậu ấy!"

Trì Oánh "Ha hả" một tiếng, "Cậu mỗi lần đều nói như vậy được không?"

Trước khi ngủ Trì Oánh nhận được tin nhắn của Lạc Minh Dịch.

"Ngày mai không cần tới, không trừ tiền thưởng của cô."

Cô nhịn không được bật cười.

Nhà tư bản vạn ác này cư nhiên còn bảo lưu lại một ít nhân tính, đúng là không dễ dàng a!

Làm phụ nữ rất khó, làm một người phụ nữ tới ngày "dì cả" tới thăm là đau bụng càng là khó càng thêm khó a.

Cô có chút hâm mộ Tiểu Hà, thứ hàng này tới ngày "dì cả" tới hoàn toàn không có cảm giác, thậm chí còn muốn uống nước đá, ăn kem.

......

Ngày kế tiếp, ở cao ốc tập đoàn Lạc thị, sáng sớm, tiếp tân lầu một đã gọi điện thoại cho Susan, "Chị Susan, có một người tên là Diệp Thừa muốn gặp Lạc tổng...... Anh ta nói muốn gặp ngay lặp tức, đúng, chính là cái người được gọi là Quyền Vương. Bảo an nhìn thấy anh ta cũng không dám cản, làm sao bây giờ a?"

Cô gái tiếp tân là fan của Diệp Thừa, nhìn thấy anh ta tới vốn là vô cùng vui vẻ, trong lòng còn tính toán có nên tìm anh ta chụp chung một bức ảnh hay không.

Bất quá anh ta không có hẹn trước, đi lên mà gặp Lạc tổng thật đúng là khó xử tiếp tân này chết, Lạc tổng nếu mà ai tới đều có thể gặp anh ta chẳng phải là muốn mỗi ngày mau mau chết sao?

Susan nhíu mày, nói: "Cô hỏi anh ta có chuyện gì không?"

Cô gái tiếp tân có chút hoảng loạn, "Tôi...... Tôi quên."

Cô chỉ lo nhìn mặt Diệp Thừa, cư nhiên liền cái này cũng đã quên hỏi.

"Cái kia......" Trên mặt cô hồng hồng, "Diệp Thừa tiên sinh, ngài tìm Lạc tổng của chúng tôi là có chuyện gì sao? Ngài ấy rất bận......"

Diệp Thừa nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Tôi tới là để...... bàn chuyện tài trợ, đúng, bàn chuyện tài trợ!"

Cô gái tiếp tân tuy rằng có chút hoa si, nhưng vừa nghe lý do này chính là tạm thời nghĩ lại, trong lòng cô có chút rối rắm, vừa hy vọng Diệp Thừa có thể đi lên, lại vừa sợ hắn là tới kiếm chuyện, vạn nhất để cho Lạc tổng bị đả thương thì như thế nào đây? Anh ta chỉ cần một quyền đập xuống Lạc tổng chịu sao được?

Nhưng mà nhưng mà...... Nhưng mà bộ dáng lúc anh ta nghiêng đầu đáng yêu quá đi aaaa! Lòng cũng muốn hòa tan!

Vì thế, cô ở trong điện thoại nói: "Anh ta là đại biểu của câu lạc bộ tới bàn chuyện tài trợ."

Susan nói: "Tôi hỏi lại Lạc tổng đã."

Một lát sau, Susan trả lời điện thoại, "Lạc tổng nói cho anh ta đi lên."

Diệp Thừa được đi lên sau đó không quên quay lại hướng về cô gái tiếp tân khẽ gật đầu xem như nói lời cảm tạ, cô gái nhỏ trong nháy mắt hai con mắt tràn đầy trái tim nhỏ quay cuồng, che khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng lại rồi cười ngây ngô không ngừng.

Lạc Minh Dịch ngồi sau bàn làm việc to rộng của anh ta, nghe thấy thanh âm run rẩy torng di động truyền ra, "Cậu ta tới hả? Cậu ấy sao lại đến đây? Anh...... anh quay qua camera cho tôi nhìn cậu ấy một chút!"

Ngay sau đó âm thanh trở nên có chút bi thương, "Nó chịu thật nhiều khổ sở, tôi tra xét tin tức, mặt của nó chịu qua trọng thương, thần kinh đều hư hết. Cái bọn buôn người đáng chết kia, lão nương nếu có thể sống sót, nhất định phải kéo hết bọn chúng xuống địa ngục!"

Lúc này, cửa bị đẩy ra, Diệp Thừa chậm rãi đi vào.

Lạc Minh Dịch giương mắt nhìn cậu ta một cái, nhàn nhạt nói: "Trước khi vào phải gõ cửa là lễ phép cơ bản."

Diệp Thừa "Ừm" một tiếng, đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại, sau đó gõ gõ cửa.

Lạc Minh Dịch lên tiếng, "Mời vào."

Diệp Thừa đẩy cửa ra một chút, chỉ nghe một âm thanh "loảng xoảng" vang lên, cửa từ trong khung cửa bị bóc ra, ngã xuống trên mặt đất.

"Ai nha, cửa này của anh cũng không quá chắc chắn rồi." Diệp Thừa đạp lên cánh cửa đi vào văn phòng, ngữ khí hơi có chút bất đắc dĩ mà nói, "Có thể khiếu nại công ty nội thất một chút nha."

Lúc này Susan bưng nước trà xuất hiện ở cửa, khi nhìn thấy cánh cửa trên mặt đất thì kinh ngạc một chút, nhưng rất nhanh quay lại trạng thái coi như không thấy gì, đem nước trà đặt ở trên bàn rồi rời đi.

"Ngồi đi." Vẻ mặt của Lạc Minh Dịch dường như đã được coi là đương nhiên ở đây, giống như cậu ta không phải phá đi cánh cửa, mà chỉ là thuận tay xé xuống một tấm giấy quảng cáo nho nhỏ dán trên cửa thôi.

Diệp Thừa ngồi xuống sô pha, đưa tay lấy chén trà, tùy tay ấn xuống bàn trà một chút.

"Răng rắc!"

Bàn trà làm từ gỗ thật bị nứt ra.

Diệp Thừa vừa uống trà, vừa cảm thán, "Bây giờ chất lượng đồ nội thất càng ngày càng không tốt."

Lạc Minh Dịch dường như rất tán đồng, "Cậu nói không sai, lần tới sẽ cho người làm một bộ khác bằng thép, tránh cho lần sau cậu tới đây, người khác lại hiểu lầm là cậu tới tháo dỡ nhà."

Vẻ mặt của Diệp Thừa nhìn không có biến hóa gì, nhưng trong ánh mắt lại thêm một ít ý vị phức tạp.

Cậu ta mở miệng nói: "Tôi lần này tới là muốn mời tài trợ, câu lạc bộ của chúng tôi kinh doanh không được tốt, mấy năm nay liên tục lỗ lã, ăn bữa nay lo bữa mai, ông chủ đã suy xét đem tôi đi bán...... Cho nên để cho tôi tới xin một chút tài trợ. Nếu có thể mời được tài trợ, nói không chừng tôi còn có thể lại lăn lộn thêm mấy năm."

Lạc Minh Dịch ngữ khí thực bình tĩnh: "Được a, thuận tiện...... tiền cửa cùng với bàn trà trừ vào tiền tài trợ. Tôi sẽ cho pháp vụ đi soạn hợp đồng, ngày mai là có thể ký hợp đồng."

Diệp Thừa vốn dĩ chỉ là tìm cái cớ tùy tiện mà nói, không nghĩ tới Lạc Minh Dịch trực tiếp liền đồng ý, nhưng thật ra cũng ngoài ý muốn một chút. Bất quá cậu ta vẫn là cái gì cũng chưa nói, chỉ gật gật đầu, "Có thể, tôi ngày mai lại đến."

Cậu ta đứng lên, xoay người muốn đi, bỗng nhiên lại xoay người lại hỏi: "Lạc tổng, nếu có một người đàn ông làm cho môt người phụ nữ mang thai, lại không chịu cưới cô ấy, không muốn phụ trách, loại đàn ông này anh đánh giá như thế nào?"

Lạc Minh Dịch giương mắt nhìn hắn một cái, hỏi lại: "Cậu làm cho ai mang thai à?"

Diệp Thừa "Hừ" một tiếng, "Lão tử mới không phải loại người này, theo tôi thấy, loại đàn ông này không xứng làm nam nhân, không bằng liền......"

Hắn từ trên kệ lớn kế bên thuận tay cầm lấy một quả cầu sắt chạm khắc hoa văn, đặt ở trong tay bóp lại một chút, khi mở hai tay ra lại, quả cầu nhỏ kia đã thay đổi thành một khối sắt vụn.

Lạc Minh Dịch nói: "Cái đó hai ngàn tệ."

Diệp Thừa trong ánh mắt mang theo vài phần ý vị uy hiếp, lạnh giọng nói: "Vậy ngày mai gặp."

Cậu ta xoay người đi ra cửa, tùy tay nâng cánh cửa trên mặt đất lên, quay đầu lại nhìn Lạc Minh Dịch nói, "Cửa không hư, cùng lắm trừ chi phí duy tu sửa chửa."

Lạc Minh Dịch giương mắt nhìn hắn một cái, nói: "Không cần, tôi muốn đổi thành cửa thép."

"Ừm......" Diệp Thừa đem cánh cửa hạ xuống thấp, xách ở trong tay, "Vậy cái này tôi mang đi."

Xoay người xách cánh cửa đi, cửa hành lang truyền đến tiếng tấm ván gỗ phết đất cọ sát phát ra.

Sau khi Lạc Minh Dịch nhìn bóng dáng cậu ta từ cửa biến mất, thở dài, nói với di động: "Tính tình này...... Cùng với cô rất giống."

m thanh của bóng dáng thiếu nữ trong di động bởi vì kích động mà mang theo một tia khóc nức nở, "Không hổ là em trai tôi...... Giỏi quá!"

Lạc Minh Dịch: "...... Hả, phải không?"