Bá Tổng Cầu Tôi Lừa Gạt Tình Cảm Của Hắn

Chương 14: Xấu hổ



Edit: Dưa Hấu

Beta: Vio

__________________

Một giờ sau, A Hải gọi điện thoại tới, nói là khi theo dõi Lucy, ở một nhà nghỉ chui tìm được một con mèo hoang.

Lạc Minh Dịch chưa từng thấy qua Alice khi còn sống, nên để cho A Hải trực tiếp đưa qua cho tiểu thư Smith, để cho bà ấy xác nhận có phải Alice của bà ấy hay không.

Kế tiếp thì không còn gì Trì Oánh có thể làm được, nên cô nằm dài trên sô pha, ở trong diễn đàn biểu đạt sự sùng bái tột đỉnh đối với "Gió Núi".

"Gió Núi, cô là người thứ ba làm cho tôi sùng bái!"

Gió Núi: "Thứ nhất là MK tôi có thể hiểu được, còn thứ hai là ai?"

Trì Oánh: "Triệu Ánh!"

Gió Núi: "Là ai a?"

Trì Oánh không ngờ tới "Gió Núi" ngay cả Triệu Ánh cũng chưa nghe qua, gần đây là một tiểu thịt tươi ngon lành, là tình nhân trong mộng của các cô gái.

Có lẽ "Gió Núi" không thích xem phim truyền hình đi, lại nói tiếp, Triệu Ánh cũng chỉ diễn phim thần tượng thanh xuân, "Gió Núi" trước kia có nói qua cô chỉ xem phim điều tra, cho nên sẽ không biết tới Triệu Ánh.

Cô hồi phục, "Chồng tôi."

Gió Núi một lát sau mới hồi phục, "Cô đã kết hôn?"

Trì Oánh dở khóc dở cười, tư duy của "Gió Núi" rốt cuộc là ở thập niên nào a? Hiện tại mấy cô gái nói tới chồng, không phải đều là chỉ mấy anh ngôi sao đẹp trai mà mình thích sao?

Huống chi có mấy người sẽ đem chồng chân chính của mình trở thành người mà mình sùng bái a?

Mặt khác, các người bạn trong diễn đàn đều đã cười thành một đống hỗn độn, sôi nổi giải thích hàm nghĩa của chữ "chồng", "Gió Núi" lúc này mới hiểu được, chỉ trả lời có một chữ, "À".

Trì Oánh trong lòng suy đoán, "Gió Núi" có thể là một trưởng bối, cho nên phương thức nói chuyện cùng với cô có chút chênh lệch. Cũng chính bởi vì cô ấy là trưởng bối, kinh nghiệm sống phong phú, suy xét vấn đề cũng tương đối toàn diện, nên mới có năng lực trinh thám như vậy.

Đang nghĩ ngợi, di động đột nhiên vang lên, màn hình báo người gọi tới là Đường Tiễn, một ngôi sao nữ mà Trì Oánh quen biết, trước kia có tìm cô nhờ chụp ảnh chân dung.

Cô lúc này không có thời gian để chụp ảnh cho Đường Tiễn, nên muốn uyển chuyển từ chối, nhận điện thoại, liền nghe Đường Tiễn ở đầu bên kia nói: "Tới đoàn phim giúp tôi chụp mấy tấm ảnh để phát Weibo đi, đoàn phim chụp cho tôi xấu muốn chết, nhìn qua như là mập lên hai mươi cân, để cho bọn họ chỉnh sửa lại, lại chỉnh đến mức giả vô cùng, thật không biết bọn họ làm ăn kiểu gì."

Trì Oánh cười nói: "Nhưng mà tôi đang ở xa..."

Cô muốn nói sẽ từ chức, nhưng kế tiếp liền nghe Đường Tiễn nói: "Triệu Ánh không thích phát ảnh chụp lên Weibo, không có nghĩa là tôi cũng không phát a! Đoàn phim là não tàn sao? Ngay cả một người ra dáng nhiếp ảnh gia cũng không có, để cho thợ quay phim đi chụp ảnh? Tôi cũng muốn rút lui luôn."

Mấy chữ tiếp theo Trì Oánh gắng gượng mà nuốt xuống, "Triệu... Triệu Ánh là nam chính?"

Đường Tiễn: "Không phải, anh ta là nam hai, đây là kịch bản soạn lại theo tiểu thuyết, nhân khí của vai nam hai so với nam chính cao hơn, nên anh ta liền chọn vai nam hai, dù sao diễn cái gì thì thù lao đóng phim đều không mất đi đâu. Tôi trả thêm tiền cho cô, đến đây đi, kỹ thuật của cô thì tôi yên tâm nhất."

Sau khi do dự mất 0.5 giây, Trì Oánh quyết đoán trả lời: "Thời gian? Địa điểm?"

Đường Tiễn: "Ba ngày sau, ngay thành phố điện ảnh ở thành phố B, lúc cô tới, có muốn tôi phái người đi đón cô hay không?"

Trì Oánh: "Không cần, tôi có thể tìm được chỗ đó, vậy đến lúc đó gặp."

Cúp điện thoại xong, cô bỗng nhiên cảm thấy có chút khí lạnh từ phía trước mình ép tới gần.

Ngẩng đầu liền nhìn thấy cặp mắt lạnh lùng kia của Lạc Minh Dịch nhìn chằm chằm vào mình.

"Trong thời gian làm việc mà cô muốn đi đâu?" bên môi hắn mang theo vài phần châm chọc, "Tôi không cho phép, thì cô chỗ nào cũng không đi được!"

Trì Oánh bị sự xuất hiện của hắn làm sợ hết hồn, cô vuốt ngực, "Làm như anh có thể ngăn được tôi vậy."

Lạc Minh Dịch dừng một chút, nói: "Bỏ bê công việc một ngày, trừ tiền thưởng một năm."

Trì Oánh hơi hơi mỉm cười, "Anh đã quên chuyện tiền đặt cược với tôi rồi sao?"

Lạc Minh Dịch dự cảm đến sự tình không ổn, vừa muốn nói gì, Trì Oánh đã mở miệng trước, "Nữ trợ lý?"

Cô cười rất vui vẻ, "Trang phục nữ tôi sẽ chuẩn bị tốt cho anh, nhất định là loại hình mà anh thích."

Lạc-mặt-lạnh "Hừ" một tiếng, xoay người trở lại phòng của mình.

Chờ đến khi Lạc Minh Dịch đóng cửa lại, Trì Oánh bỗng nhiên nghe được giọng của búp bê Tiểu Lạc trong túi xách vọng ra.

"A, đàn bà..."

Tiền đặt cược lúc trước đã bàn bạc sẽ được dùng vào thời điểm mấu chốt, bây giờ vì đi theo đuổi thần tượng lại dùng hết một ngày.

Trì Oánh đem búp bê Tiểu Lạc nắm lên, "Tôi hỏi anh nè, anh thích trang phục nữ kiểu gì?"

Búp bê Tiểu Lạc lắp bắp mà phản bác, "Ai... Ai thích trang phục nữ?"

Trì Oánh gãi gãi đầu, "Anh không phải đã nói muốn mặc đồ con gái sao? Tôi nhớ lầm à?"

Búp bê Tiểu Lạc cúi đầu, ủy khuất ba ba mà nhỏ giọng nói: "Có...váy của LO không?"

Trì Oánh: "..."

Đại tổng tài muốn mặc váy của LO sao?

Lạc Minh Dịch ở phương diện nhân sinh sụp đổ này cho tới bây giờ chưa từng làm cho cô thất vọng.

Nghiêm túc nghĩ nghĩ, Trì Oánh có hơi chút khó xử, "LO rất mắc..."

Cô cau mày, "Tìm ai mượn một món đi... tôi nhớ rõ Linh Linh cũng có, bất quá cô ta rất keo kiệt, Na Na được không ta? Cô ta khá dễ nói chuyện, hồi sau lại giúp cô ta chụp một bộ ảnh coi như hồi đáp là được."

Nghĩ như vậy, bên môi cô nổi lên ý cười.

Lạc Minh Dịch mặc đồ con gái, còn là trong bộ dáng mặc váy của LO... Rất mong chờ nha!

......

Sau đó tiểu thư Smith lại gọi điện thoại lại đây, cảm tạ Lạc Minh Dịch đã giúp bà ấy tìm Alice về.

Bà ấy muốn đưa thêm 2% lợi nhuận nhường cho tập đoàn Lạc thị, nhưng mà Lạc Minh Dịch lại từ chối.

"Hợp tác không công bằng thì không thể lâu dài được." Lạc Minh Dịch nói.

Trì Oánh ở bên cạnh nghe được, bỗng nhiên cảm thấy Lạc Minh Dịch so với trong tưởng tượng của cô có chút không giống nhau.

"Lucy đâu? Phu nhân Smith xử lý như thế nào?" Trì Oánh hỏi.

"Nói là không cần bà ấy trả tiền nữa." Lạc Minh Dịch nói.

Bởi vì Alice đã trở về, tiểu thư Smith cũng không tính toán truy cứu tiền nợ của Lucy lúc trước nữa, nhưng là cũng chỉ như thế mà thôi.

"Bất quá bà ấy nói, nếu Lucy muốn ly hôn, bà ấy có thể cho luật sư của mình hỗ trợ miễn phí." Lạc Minh Dịch bổ sung thêm.

Nước ngoài không cấm đánh bạc, dân cờ bạc nhiều vô cùng. Nhưng có rất ít dân cờ bạc sẽ có kết cục tốt, Lucy phản bội tiểu thư Smith, phần lớn nguyên nhân là vì chồng của bà ấy còn nợ cờ bạc.

......

Hiệp ước vẫn dựa theo những gì đã bàn bạc lúc trước mà định ra, đến ngày mốt mới có thể chính thức ký hợp đồng.

Buổi tối hôm đó, khi Trì Oánh đang xem TV, Lạc Minh Dịch đột nhiên hỏi cô: "Cái máy phiên dịch kia của cô là chuyện như thế nào?"

Hắn đột nhiên hỏi chuyện này, Trì Oánh ngẩn ra một chút mới phản ứng lại được, âm dương quái khí mà trả lời một câu, "Mua được ở chợ second-hand, bởi vì thấy tiện nghi nên mua. Có thể là ai đó đặt làm, sau lại thấy không thích nên bán đi."

Lạc Minh Dịch nhíu mày, "Nhàm chán."

Trì Oánh nhìn thoáng qua búp bê Tiểu Lạc trong túi xách, trong lòng suy nghĩ nếu hắn biết búp bê vải này chính là bản thân mình, không biết sẽ có phản ứng gì.

Tương lai hắn sẽ biết, hết thảy những việc cô làm, tuy rằng thoạt nhìn thực chán ghét, nhưng đều là vì bảo vệ hắn.

Trì Oánh nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm thấy hình tượng của chính mình cao thượng hẳn lên.

Dịch vụ của khách sạn 5 sao tốt vô cùng, buổi tối có nhân viên phục vụ tới đưa bữa tối, nhân viên phục vụ đưa bữa tối tới sau đó không có rời đi, mà đứng một bên hầu hạ bọn họ ăn xong, thu dọn xong bộ đồ ăn mới rời đi.

Trì Oánh vẫn là lần đầu tiên hưởng thụ loại phục vụ như vậy, đặc biệt là nhân viên phục vụ kia lại là một anh đẹp trai, nói chuyện ôn nhu, phục vụ cẩn thận, làm mặt già của cô nhịn không được đỏ lên rất nhiều lần.

Thời điểm ăn cơm cô có chú ý tới ánh mắt ngập tràn khinh thường của Lạc Minh Dịch, nhưng cũng không bởi vì vậy mà thu liễm lại. Thật vất vả mới có được cơ hội được soái ca phục vụ tận tình mà không tốn tiền, có bị Lạc Minh Dịch xem thường cho tới tận bầu trời đi chăng nữa, cô cũng chỉ cần xem như không thấy.

Lạc Minh Dịch ăn một chút xong liền đi ra phòng khách ngồi chơi điện thoại di động, tuy nói rằng Lạc thị sản xuất điện thoại di động, nhưng Trì Oánh cảm thấy vị đại tổng tài này thời gian chơi di động cũng không thể là quá nhiều đi, quả thực so với cô cũng gần bằng a —— đại tổng tài với cô như thế nào lại có thể giống nhau được a?

Trong ấn tượng của cô thì tổng tài bá đạo đều là xem báo chí, còn không thì một ít sách vở, tài liệu với mấy cái tên rất khó hiểu, làm gì có tổng tài nào mà cả ngày chơi di động.

Vì thế từ lúc ăn cơm chiều cho đến trước khi đi ngủ, hai người đều ngồi trên sô pha chơi điện thoại di động, ai cũng không để ý tới ai. Phòng khách rất lớn, sô pha ở đây so với giường ở nhà cô còn lớn hơn nhiều, chiều dài ít nhất cũng phải 3 mét, Trì Oánh tự giác ngồi cách xa một chút.

Chỉ khác nhau một chút chính là, Lạc Minh Dịch vẫn luôn ngoan ngoãn nghiêm chỉnh ngồi, còn Trì Oánh thì biến hóa các loại tư thế, ngồi một hồi xong trong chốc lát lại nằm bò ra, trong chốc lát thì dứt khoát nằm dài.

10 giờ hơn một chút hai người mới từng người một rửa mặt về phòng ngủ, Trì Oánh ở phòng ngủ tìm quanh một vòng, không tìm được cái gì có thể ôm ngủ, liền đem ánh mắt gian tà hướng về phía búp bê Tiểu Lạc.

"Cô...cô muốn làm gì?" Búp bê Tiểu Lạc ý thức được có chuyện không ổn, xoay người liền muốn bỏ chạy.

Chỉ là thân thể búp bê vải vận động không tiện, cuối cùng vẫn bị Trì Oánh ôm chặt lấy, bấm cái nút đem búp bê Tiểu Lạc phồng to lên, ném lên trên giường.

"Đừng lộn xộn!" Trì Oánh cảnh cáo hắn, "Bằng không tôi đem tay chân với đôi mắt đều may lại hết!"

Lúc cô đi ngủ mà không ôm đồ vật gì thì rất khó ngủ, lúc nào cũng như vậy, đây cũng là nguyên nhân Tiểu Hà tặng búp bê Tiểu Lạc cho cô. Trước kia khi còn ở nhà có rất nhiều búp bê vải có thể ôm, hiện tại đi công tác ở bên ngoài cũng chỉ có thể tạm chấp nhận dùng đỡ búp bê Tiểu Lạc.

"Thật là không có nhân tính, lại dám đối với lão tử......" Búp bê Tiểu Lạc kháng nghị.

Nhưng mà kháng nghị không có hiệu quả, Trì Oánh tắt đèn, đem búp bê Tiểu Lạc ôm vào trong ngực, còn lẩm bẩm một câu, "Quá mềm, xúc cảm không tốt lắm."

Búp bê Tiểu Lạc: "... Ha hả thật là ngại quá."

......

Sáng sớm ngày hôm sau, Trì Oánh bị âm thanh của tiểu thư Smith vào cửa đánh thức.

Cô nhớ rõ là mình đã khóa cửa phòng, nhưng lại mơ mơ màng màng nhớ tới hình như ban đêm có đi WC một lần, đại khái là lúc ấy đã quên khóa cửa.

"Tôi là tới nói lời cảm tạ, Trì tiểu thư," tiểu thư Smith cười tủm tỉm mà nói, trong lòng ngực bà ấy ôm một con mèo nhỏ, lông trắng muốt như tuyết, ghé vào trong lòng ngực bà hướng ra phía ngoài tò mò mà nhìn xung quanh, "Thật ngại quá, tôi vừa mới gõ cửa..."

Trì Oánh nghe không hiểu được tiếng Anh, dụi dụi mắt, lúc này mới chú ý tới phía sau bà ấy là Lạc Minh Dịch đang đứng với cái mặt đen xì.

Mình ngủ nướng, để cho ông chủ tự mình đi mở cửa cho khách, cô làm trợ lý như vậy cũng thật là lợi hại.

Nhưng mà ngay sau đó, cô ý thức được sự tình có chỗ nào đó không thích hợp.

Cô nhìn thấy búp bê Tiểu Lạc cỡ lớn đang ở trong lòng ngực mình, gần như là cùng hắn mặt đối mặt nằm ở trên giường, đặc biệt là hai cái chân của cô, nằm nghiêng cưỡi hết lên trên người búp bê Tiểu Lạc...

Tiểu thư Smith nhận ra mặt của búp bê vải kia, có chút xấu hổ dùng tiếng Anh giải thích, "Chuyện này...thật ngại quá, tôi không nên đẩy cửa tiến vào."

Lạc Minh Dịch ở cửa đã xoay người rời đi, Trì Oánh có thể tưởng tượng đến mặt của hắn có thể đen thành cái dạng gì.

Trường hợp lúc này, đã không còn so được ai so với ai xấu hổ hơn nữa...